Sáng sớm, Trịnh Lam bị một cuộc điện thoại của trưởng khoa đánh thức, trưởng khoa rất lo lắng, yêu cầu cậu đến bệnh viện ngay lập tức.
Tối hôm qua Trịnh Lam ngủ không ngon, lúc này cũng không quan tâm, cầm lấy áo chạy xuống nhà lái xe đi.
Khoa tâm lý bình thường không phải trực, việc họ làm không phải là tư vấn tâm lý mà chủ yếu là kê đơn thuốc cho bệnh nhân. Thỉnh thoảng khi bệnh nhân muốn tâm sự, Trịnh Lam sẽ lắng nghe cẩn thận rồi giới thiệu họ đi tư vấn tâm lý.
Trên đường đi, Trịnh Lam lại nhận được điện thoại của y tá, nghe nói có một bệnh nhân ở bệnh viện sáng nay nói muốn nhảy lầu. Lúc đầu khoa cấp cứu đến khuyên ngăn người xuống, không ngờ không để ý một xíu mà người đó lại chạy trốn ra ban công muốn chết muốn sống, hiện tại cảnh sát phòng cháy chữa cháy, bác sĩ cũng đang ở đó, gia đình anh ta cũng đang đến.
Xe phóng nhanh trên đường, đi đến bệnh viện cũng không lâu lắm.
Trịnh Lam hỏi: "Tại sao lại muốn nhảy lầu?"
Cô y tá nhỏ đột nhiên thấp giọng nói: "Là một cậu học sinh nam, ưa nhìn, hình như là... Cậu ta come out với gia đình nhưng gia đình không đồng ý, sau đó mới phát hiện là bạn trai... Nɠɵạı ŧìиɧ."
Trịnh Lam bỗng nhiên không nói lời nào, y tá nhỏ lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Xe chạy vào tầng hầm của bệnh viện, Trịnh Lam rút dây an toàn nói: "Tôi lên ngay."
Cậu bước nhanh, lao vào thang máy, đi hết một đường lên đến đỉnh của tòa nhà.
Cậu trai chọn nơi cao nhất vì biết có thể chết nếu nhảy xuống.
Bên ngoài thang máy, một nhóm bác sĩ đang túc trực, cả tầng lầu yên tĩnh đến lạ thường.
Lúc đi ra ngoài, Trịnh Lam gần như có thể nghe thấy tiếng cảnh sát phòng cháy đang nói chuyện với cậu trai.
Trưởng khoa đứng ở bên cạnh, yên lặng kéo Trịnh Lam qua, nếp nhăn đầy trên mặt.
"Bác sĩ Trịnh, cậu đến rồi, cậu nghĩ xem có cách nào không?"
"Cháu có thể nói chuyện với cậu ấy không?" Trịnh Lam chỉ chỉ bên ngoài.
Đội trưởng đội cứu hỏa ở bên cạnh nói: "Được, nhưng chúng tôi cũng sẽ có mặt, ngoài ra, cậu nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân. Cậu bé tên là Lục Ngộ Bạch, cha của cậu ta họ Lục, mẹ họ Bạch. Cậu hãy cố gắng đến lúc bố mẹ cậu ấy đến."
Đội cứu hỏa đưa cậu đi về phía trước, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy cậu trai cách đó vài bước.
Y tá nhỏ miêu tả rất đúng, quả thực là một người rất ưa nhìn.
Mặc dù gió trên sân thượng rất to, thổi rối bù đầu tóc cậu ta, mắt sưng đỏ vì khóc nhưng vẫn có thể thấy là kiểu người rất được yêu thích.
Nhìn thấy Trịnh Lam, Lục Ngộ Bạch lập tức cảnh giác, động tác của cậu ta dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Ai đấy?"
Trịnh Lam dừng lại ở khoảng cách có thể nói chuyện, không nhúc nhích nữa.
"Tôi cũng thất tình!" Trịnh Lam hô to lên trời, giống như hoàn toàn không chú ý đến Lục Ngộ Bạch.
Lục Ngộ Bạch bị làm cho ngốc luôn, trừng mắt nhìn sang.
"Tôi thất tình hai năm, vẫn không thoát ra được." Lúc này Trịnh Lam mới nhìn về phía cậu ta.
"Tôi và bạn trai cũ là bạn học thời đại học, trước kia chúng tôi rất yêu nhau." Trịnh Lam nói.
Lục Ngộ Bạch nghe vậy thì sững sờ, cậu ta không ngờ vị bác sĩ đẹp trai trước mặt cũng như vậy.
"Vậy sao hai người lại chia tay? Anh ta cũng nɠɵạı ŧìиɧ à?" Lục Ngộ Bạch hỏi.
"Không, tôi đã buông tay." Trịnh Lam cười, trong nụ cười kia có rất nhiều bất lực, nhìn còn buồn hơn Lục Ngộ Bạch: "Người nhà tôi không đồng ý."
Lục Ngộ Bạch chớp chớp mắt rồi lại trừng mắt, đột nhiên hét lớn: "Không phải là anh bịa chuyện để gạt tôi chứ! Tôi đã nói là sẽ không xuống!"
"Ai bảo cậu xuống? Cậu không nghĩ rõ ràng thì không cho phép xuống!" Trịnh Lam nói.
Cảnh sát phòng cháy nghe được mà giật cả mình, đã chuẩn bị nhào lên.
Thế nhưng Lục Ngộ Bạch không làm gì.
"Cha mẹ tôi không yêu tôi chút nào, bố tôi không yêu mẹ tôi, mẹ tôi cũng không yêu bố tôi, sau khi tôi come out, mỗi ngày họ đều muốn cắt đứt quan hệ với tôi.".
"Anh có thảm như tôi không? Lúc đầu cha mẹ tôi rất yêu tôi, sau khi tôi come out bọn họ đều không còn yêu tôi nữa, bọn họ không coi tôi là con trai!" Lục Ngộ Bạch không phục mà hét to.
"Bạn trai cũ của tôi rất tốt mà tôi cũng bỏ anh ấy vì chuyện trong nhà, bây giờ anh ấy không thèm để ý tới tôi nữa!"
"Huhu, bạn trai cũ của tôi tệ muốn chết mà còn vượt rào rồi đá tôi!"
"Vậy thì tại sao cậu không thấy vui vẻ mà còn ở chỗ này muốn sống muốn chết làm gì? Tệ muốn chết còn giữ lại để ăn Tết à?" Trịnh Lam hỏi rất nhanh.
Lục Ngộ Bạch ngây người một lúc.
"Anh nói bậy! Tôi còn có thể đi đâu bây giờ?" Cậu ta vừa hét vừa khóc, lấy cùi chỏ lau nước mắt: "Tôi nói rồi, cha mẹ tôi đều không muốn tôi nữa, kẻ kém cỏi kia cũng không muốn tôi. Tôi come out vì hắn, vì vậy mà cha mẹ mới không muốn tôi, hắn dựa vào đâu chứ?"
"Vậy cậu dựa vào đâu mà chết vì hắn? Lỗi của hắn tại sao cậu phải gánh chịu? Cha mẹ của cậu nói là không muốn cậu nữa khi nào, mẹ cậu sắp khóc đến sụp đổ. Con mẹ nó, cậu tên là Lục Ngộ Bạch, cha cậu rất yêu cậu mới có cậu, bọn họ làm sao có thể dễ dàng từ bỏ cậu như thế?"
Trịnh Lam vừa hỏi xong, Lục Ngộ Bạch còn khóc thống thiết hơn.
Cậu ta chỉ vào Trịnh Lam nói: "Anh chẳng hiểu gì cả, anh chỉ đang bịa chuyện để lừa dối tôi mà thôi!"
Cuối cùng hai tay Lục Ngộ Bạch không cầm lan can nữa, nhân viên lính cứu hoả bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau.
"Cậu nói tôi bịa chuyện, được rồi." Trịnh Lam lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi sẽ gọi cho bạn trai cũ."
Lục Ngộ Bạch bị hành động của Trịnh Lam làm cho giật mình, xua tay khuyên can: "Này bác sĩ, đừng gọi bạn trai cũ của anh, không đáng đâu! Đừng để phải xấu hổ vì một người sắp chết như tôi!"
Trịnh Lam đã bấm số của Bùi Yến, trong lòng cười bất lực, cậu còn muốn mình mất mặt đây.
Cậu mở âm lượng đến tối đa, Bùi Yến "Alo" một tiếng, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh.
Nghe thấy giọng Bùi Yến, dây thần kinh kéo căng của Trịnh Lam thoáng chút buông lỏng.
Cậu bỗng nhiên trở nên đáng thương.
"Anh ơi..."
Lục Ngộ Bạch nghe thấy xưng hô của Trịnh Lam, nước mắt lập tức liền rơi xuống.
"Anh à, em yêu anh, trước kia em không hiểu chuyện, không có trách nhiệm. Em luôn tự hỏi, nếu bản thân có thể dũng cảm đối mặt sớm hơn thì kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều hay không."
Bên Bùi Yến không có âm thanh nào, Lục Ngộ Bạch ngược lại trở nên nôn nóng: "Anh đừng nói nữa bác sĩ, đừng vì tên bạn trai cũ chó má kia, không đáng giá!"
Bùi Yến: "..."
"Em đang ở đâu?" Anh hỏi.
"Em đang nói xin lỗi với anh." Trịnh Lam nói.
Lục Ngộ Bạch không kiềm chế được mà "đệt" một tiếng.
"Anh hỏi em đang ở đâu?" Có lẽ Bùi Yến đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, giọng điệu rất cáu kỉnh, lại nhấn mạnh: "Anh sẽ đến ngay."
Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.
Lục Ngộ Bạch nhìn Trịnh Lam bằng ánh mắt đáng thương.
"Bác sĩ, ngại quá, hôm nay anh vì tôi mà ném tất cả cuộc sống và hạnh phúc còn lại của cuộc đời mình đi..."
Lục Ngộ Bạch gãi gãi đầu, hai chân càng ngày càng yếu, dần dần ngồi xổm xuống.
Ngay lúc đó, những người lính cứu hỏa đã chạy tới đè Lục Ngộ Bạch xuống dưới người.
Trịnh Lam thở dài một hơi.
Các bác sĩ sau lưng xông lên, Trịnh Lam xoay người đi.
Lúc đi ngang qua trưởng khoa, cậu bị ông đập đập bả vai, trưởng khoa nhìn cậu, muốn nói lại thôi, Trịnh Lam đành phải nói: "Cháu không sao."
"Không, cậu hôm nay xin phép nghỉ đi, vừa vặn một vị bác sĩ khác trong nhà có việc muốn đổi ca, các cậu đổi một chút."
Nếu lúc này Trịnh Lam nói mình vẫn ổn thì có thể không có ai tin tưởng nên cậu đồng ý, nhận lấy sự quan tâm của trưởng khoa.
Trong thang máy chỉ có một người là Trịnh Lam, cậu dựa vào tường thang máy mới đột nhiên nhận ra toàn thân mình đều run rẩy.
Đó là một sinh mệnh không nên biến mất.
Cuộc điện thoại bốc đồng cho Bùi Yến khiến cậu nói ra rất nhiều lời giấu kín trong lòng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói ra những điều này, chỉ cần có thể thuyết phục được Lục Ngộ Bạch là đủ, tuy nhiên dưới bầu không khí căng thẳng, adrenaline tăng vọt, Trịnh Lam thật sự mổ xẻ trái tim của mình trước mặt người xa lạ.
Cậu trở lại phòng khách với toàn thân mệt mỏi, Trịnh Lam ngồi trên ghế, nhìn vu vơ vào bức tường trắng.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội, Trịnh Lam lấy tay che trái tim của mình, đột nhiên lại bật cười.
Không biết ở bên kia Bùi Yến có phản ứng gì? Có thể hoài nghi mình buổi sáng chưa tỉnh ngủ sinh ra ảo giác hay không?
Lúc Lục Ngộ Bạch nói anh là tên bạn trai cũ khốn nạn, Bùi Yến sẽ nghĩ gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như Trịnh Lam thấy vui vẻ hơn một chút.
Nhìn thời gian, lúc này mới hơn bảy giờ sáng, chắc là Bùi Yến cũng vừa mới ngủ dậy.
Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, thần kinh căng thẳng rồi sau đó là một trận mỏi mệt.
Vì quá lười lên giường, Trịnh Lam nằm xuống bàn rồi nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh lại, Trịnh Lam đang nằm ở trên giường, một bên mặt chạm vào gối mềm, cậu thấy trên ghế có một người ngồi.
Cậu nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không làm kinh động anh.
Ở giữa ghế và bàn có một khoảng cách rất rộng, đó là thói quen của Bùi Yến.
Nếu không đôi chân dài của anh sẽ không có chỗ đặt.
Cái này thuận tiện cho Trịnh Lam, cậu bước tới, vòng tay ôm cổ Bùi Yến, một bước ngồi vào trong lòng anh.
Lo lắng, hoảng hốt...
Phải làm gì nếu Bùi Yến đẩy cậu ra bây giờ? Nếu Bùi Yến không chấp nhận lời xin lỗi của cậu, không muốn để cậu thích anh thì phải làm sao đây?
Chỉ có lập tức ôm anh, nằm trong ngực anh mới là chân thật.
Trịnh Lam ngồi một chút, dựa sát vào bộ ngực của anh.
Bùi Yến giơ tay lên, vỗ nhẹ vào sau lưng cậu.
"Anh biết xảy ra chuyện gì rồi." Anh nói.
Trịnh Lam khô khốc đáp "À" một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ, cậu gục mặt vào vai anh không nhìn anh nữa.
"Em đã ngủ bao lâu rồi?" Trịnh Lam chuyển chủ đề.
"Nửa tiếng." Bùi Yến vừa dùng lực, nắm lấy eo của cậu ôm thẳng vào trong lòng.
Trịnh Lam khẽ kêu một tiếng, chân vòng bên hông Bùi Yến rồi bị anh bế lên giường.
Cậu nằm ngửa mặt ở trên giường, một thoáng Bùi Yến thả cậu lên giường kia liền cúi người xuống, nhìn như muốn cho cậu một cái hôn.
Trịnh Lam đỏ mặt, nghĩ chính mình cũng đã nói ra những lời kia, cậu duỗi cánh tay dài muốn ôm nhưng giữa chừng lại đánh trống lui quân.
Hai tay cậu rủ xuống, Bùi Yến chợt bắt lấy, ấn tay của cậu lên trên giường.
"Những gì em nói với anh, là thật lòng à?" Bùi Yến hỏi cậu.
Trịnh Lam cảm giác được bàn tay của anh vô thức siết chặt lại, vòng quanh đến cổ tay cậu hơi đau nhưng cậu không nói gì.
Bùi Yến đang rất nghiêm túc hỏi cậu.
Có phải thật lòng không?
"Phải." Cậu không dám không nghiêm túc.
Lúc thanh âm rơi xuống, Trịnh Lam thấy con ngươi Bùi Yến mở lớn rồi lại co lại, bờ môi run rẩy một chút, nhào về phía vai của cậu mà vùi xuống.
Trịnh Lam cong tay, nhẹ nhàng sờ vào tóc của anh.
"Trên đường tới đây anh đã nhận được rất nhiều sự chú ý của các bác sĩ viện em, nếu em dám lừa anh, không chịu trách nhiệm với anh, anh sẽ tới bệnh viện em để tố cáo em."
Vậy mà anh lại trở nên ngang ngược, Trịnh Lam nghe thấy, trong lòng vừa vui lại vừa buồn.
"Vậy để em nói lại lần nữa." Cậu đã dùng hết sự dịu dàng của nửa đời mình, những lời kia chỉ nhớ đại khái nhưng tình cảm lại không thiếu chút nào: "Em hối hận, trước đây đều là lỗi của em, em quá nhát gan, em không chịu trách nhiệm, em khiến anh phải cùng em gánh chịu tất cả những chuyện này, sau này em nhất định sẽ thật yêu anh."
Bùi Yến dựa vào đầu vai Trịnh Lam, hít thở dồn dập giữa lúc đó.
"Lúc nãy em rất sợ, em sợ đứa bé đó nhảy xuống, vì một chút hiểu lầm mà chết, rất đáng tiếc... Sau đó em liền, liền nghĩ tới chúng ta..."
Trịnh Lam nghẹn ngào, càng ôm chặt Bùi Yến thêm.
"Chúng ta không đáng phải xa cách, em thật sự luôn cảm thấy chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, dường như mới chỉ là ngày hôm qua... em, em..." Trịnh Lam thở hổn hển như chết đuối: "Em vẫn nhớ rất nhiều điều anh nói trước kia, anh ôm em như thế nào, anh hôn em ra sao, mỗi ngày em đều nghĩ về nó. Em vẫn nghĩ, em vẫn nghĩ khi chúng ta chia tay, em nói chúng ta không thể tiếp tục, đó là bởi vì em đã từ bỏ, em rất nhớ anh, em nhớ anh mỗi ngày, em nghĩ đến anh sẽ ở bên người khác là cảm thấy mình không thể chịu được, rất, rất buồn, huhuhu..."
Cậu đau lòng khóc to, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, dù có lấy mu bàn tay lau thế nào cũng không thể lau khô.
"Bùi Yến, cái giá lớn mà trước đó anh nói, trong hai năm nay mỗi ngày em đều trải qua thật tồi tệ, đây được coi là cái giá lớn không?"
"Nếu như, nếu như cái giá lớn đã đủ rồi." Trịnh Lam lấy can đảm, hồi hộp hỏi anh: "Như vậy em có thể theo đuổi anh không?"
Bùi Yến yên lặng rất lâu, Trịnh Lam liền ngồi im, không dám động đậy.
Nửa ngày sau, cậu cảm nhận được nụ hôn nóng ướt trên gáy, nghiêng đầu bị Bùi Yến hôn.
Nụ hôn này triền miên quấn quýt, vô cùng động tình.
Trịnh Lam nhỏ giọng nức nở, khép mắt, nhiệt liệt đáp lại anh.
Bùi Yến chạm vào cổ của cậu, vuốt ve, liếʍ mυ'ŧ ở trên gáy. Yêu thương đầu lưỡi của cậu.
Trịnh Lam vuốt tóc của anh để an ủi, nghe tiếng thở nặng nề của Bùi Yến.
"Em nói rồi, nhất định phải là thật."
Trịnh Lam ngơ ngẩn.
Một giọt nước rơi thẳng vào khoé mắt của cậu, theo gương mặt trượt xuống, xen lẫn cùng nước mắt của cậu.