Bà ngoại thức dậy rất sớm, ngồi ở trên ban công chỗ có ánh nắng ngập tràn, bà đeo một chiếc kính lão, kiểu dáng dây xích rất thời thượng, tỉ mỉ cầm kim thêu thùa.
Trịnh Lam lặng lẽ đi qua, nép vào sau lưng bà cụ, cậu nhìn một cái, là một chữ Phúc vô cùng đơn giản, nó được thêu ngược, ý là phúc tới.
Bà lão bị lãng tai không nghe thấy, mãi đến khi Trịnh Lam kêu một tiếng bà ngoại, bà mới chậm rãi xoay đầu lại.
Cháu dậy rồi à? Tuy bà không có ý trách cứ nhưng vẫn làm Trịnh Lam cảm thấy xấu hổ.
"Dạ." Trịnh Lam tìm cái ghế dựa ngồi xuống: "Đêm qua cháu nói chuyện phiếm hơi lâu với bạn."
"Không sao, người trẻ tuổi thích chơi với nhau là chuyện bình thường." Bà ngoại tiếp tục thêu.
Vừa rồi phân tâm nói chuyện với cháu trai khiến bây giờ không biết đã ở bước nào.
Trịnh Lam nói cậu đi ăn bữa sáng trước, nhẹ nhàng chạm lên vai bà.
Buổi sáng trời quá lạnh, Trịnh Lam không đồng ý ra ngoài đi dạo, đến buổi chiều mới dẫn bà đi lại trong tiểu khu.
Bà ngoại rất vui vẻ, đi đường đều cười, Trịnh Lam chụp rất nhiều ảnh với bà, chọn mấy cái rồi gửi cho Bùi Yến
Trịnh Lam: Đây là bà ngoại của em.
Trên ảnh, Trịnh Lam ôm vai một bà lão, nhìn vào ống kính cười vô cùng vui vẻ.
Cười tự nhiên đến vui vẻ như vậy, ngay cả Bùi Yến cũng cảm thấy hiếm có nên không khỏi liếc thêm vài lần.
Bà lão mặt mày hiền lành, chắc hẳn đối xử với Trịnh Lam rất tốt. Bùi Yến nhớ tới ngày đó ở trên đường, vì nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trịnh Lam lúc gọi điện thoại cho bà ngoại mà ghen ghét, anh bắt đầu kiểm điểm chính mình
Anh nhìn màn hình...
Nếu như anh cũng ở đó thì tốt rồi.
Nỗi lòng trăm mối. Bùi Yến chỉ hỏi cậu: "Em đang làm gì đó?"
"Vừa rồi em đi cùng bà dạo quanh tiểu khu, bây giờ em về nhà, hình như ngày mai là họp lớp." Trịnh Lam nói liên tục, vừa gửi xong trong lòng liền có chút thấp thỏm.
Điện thoại di động kêu một tiếng, Trịnh Lam ấn mở lên xem, quả nhiên là Bùi Yến có phản ứng, hỏi cậu: "Họp lớp gì? Có Nguyễn Trì Hiên không?"
Thực ra Trịnh Lam cũng không rõ là có hay không, cậu còn đang định hỏi thì Bùi Yến tiếp tục nói: "Có hắn liền đừng đi, anh đang làm khó hắn, chỉ một mình em anh không yên tâm."
Một câu rất hổ báo, Trịnh Lam đọc xong vừa cảm động vừa lo lắng.
"Anh định làm gì hắn? Đừng đi đánh nhau đó."
Bùi Yến dựa vào ghế, ngửa đầu cười một trận, trực tiếp gọi điện thoại cho Trịnh Lam.
"Đánh cái gì chứ? Ở trong lòng em anh là người như thế à?" Tay Bùi Yến gõ gõ mặt bàn, máy tính trước mặt là bằng chứng cho thấy công ty nhà họ Nguyễn đã vi phạm pháp luật và rửa tiền từ khi thành lập. "Có hắn thì không cho phép đi."
Bùi Yến lại nhấn mạnh thêm một lần.
"Chắc là không có đâu?" Trịnh Lam nói.
Không có thì... Bùi Yến không muốn can thiệp vào những việc này của cậu, liền nói: "Em muốn đến thì đến, nhưng phải báo an toàn với anh."
Đã nhiều ngày không gặp, Trịnh Lam không kìm được suy nghĩ gì trong lòng, ngơ ngác nói: "Báo an toàn với anh hay không thì có tác dụng à?"
Hai đầu điện thoại đều im lặng.
Trịnh Lam lập tức ý thức được mình nói sai, buồn rầu gõ trán.
Ngọt ngào thế. Bạn cùng bàn nói đến là ao ước.
Bùi Yến trả lời tin nhắn, chuyện tình không vui hôm qua tan thành mây khói, tâm trạng Trịnh Lam dễ chịu, không tự giác liền uống hơi nhiều
Giữa buổi Vạn Hàn nhắc nhở cậu một lần, Trịnh Lam cho là cô muốn uống rượu cùng mình liền tiện tay đυ.ng tới ly rượu của cô, chọc cho Vạn Hàn cười rất lâu.
Yêu đương thật sự có thể thay đổi một người.
Vạn Hàn nhìn gương mặt Trịnh Lam uống đến hồng hồng, không khỏi nói.
Trịnh Lam rất tán thành với cô, chén rượu trong tay chuyển động, bên môi mang theo nụ cười nhẹ: "Đúng vậy."
Sau khi từ phòng ăn đi ra, mọi người lại đổi địa điểm tiếp tục uống. Về sau Trịnh Lam thực sự cảm thấy hơi không thoải mái, sau khi uống canh giải rượu thì bắt đầu buồn nôn.
Cậu nghĩ tới chiều hôm qua bắt đầu thấy đau đầu với một chút buồn nôn, cảm thấy đại khái là bị cảm rồi.
Vạn Hàn cũng nhìn ra cậu không ổn, sợ quá liền kéo cậu dậy. Tất cả con trai trên bàn đều uống nhiều, chỉ có một người duy nhất tỉnh táo đưa Trịnh Lam về nhà cùng Vạn Hàn, trên đường còn mua thuốc cho cậu, trông cho cậu uống xong mới yên tâm.
Người trong nhà đã đi ngủ từ lâu, biệt thự một màu đen kịt. Trịnh Lam phải lấy đèn pin điện thoại mới đi được vào phòng ngủ. Cậu tự mình giày vò rửa mặt, thay áo ngủ, đi một bước lắc ba lần đến bên giường, trượt một cái liền ngã xuống dưới.
Trong đầu nghĩ đến kiến
thức y học nào đó, Trịnh Lam nằm nghiêng về phía bên phải, cậu không quên lấy điện thoại di động ra - báo cho Bùi Yến rằng cậu an toàn.
Trịnh Lam: Em đã về nhà, Bùi Yến đưa.
Cậu đánh chữ lúc mắt hoa tay run, ghép vần từ bạn bè liền gõ P cùng với Y, khung nhập hiện lên Bùi Yến, Trịnh Lam không chú ý liền ấn gửi.
Thời điểm nhận được tin nhắn, Bùi Yến ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ không biết có phải là lại có bạn bè nào thích cậu hay không, đứa nhỏ lanh lợi này lại lấy mình để từ chối người khác, kết quả là uống quá nhiều, gửi nhầm đến chỗ anh.
Anh liền suy nghĩ như vậy, uống nhiều nên gửi nhầm.
Bùi Yến lập tức liền gọi điện thoại cho Trịnh Lam, cái con ma men này, sau khi nghe thấy tiếng điện thoại phản ứng đầu tiên lại là muốn ói, che miệng khom người chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn một trận, nước chua bị nôn ra hết
Cật vật mãi mới đỡ, Trịnh Lam chống đỡ bò lên bồn rửa tay súc miệng, chuông điện thoại reo lần thứ hai.
Cậu lại rửa mặt, luyện giọng trước gương một chút mới đi qua nhận điện thoại.
Bùi Yến mở miệng liền hỏi: "Em gửi nhầm tin nhắn à?"
Cái gì... Trịnh Lam chậm rãi lấy điện thoại ra, ấn mấy lần mới đến giao diện bọn họ nói chuyện phiếm.
Hai mắt mơ hồ, rõ ràng vẫn là hai chữ Bùi Yến này, lại quên đi lúc đầu mình muốn nói cái gì
Say thì dễ vui vẻ, Trịnh Lam cười vài tiếng, nói: "Em gõ sai, bạn cùng bàn đưa em về."
Bạn cùng bàn cái gì, bạn cùng bàn còn đang say khướt đây!
Giọng của cậu nghe qua là biết đang say, không chỉ say mà là rất say, level sắp ngất đi.
Bùi Yến giận không có chỗ trút,đã bảo là phải chăm sóc bản thân cơ mà? Thế này mà là báo bình an sao?
Anh cố gắng bình tĩnh lại, dặn Trịnh Lam làm một loạt các việc làm dịu men say mới yên tâm một chút, sau đó lại bắt đầu hỏi cảm giác của Trịnh Lam.
Bùi Yến: "Chóng mặt không?"
Trịnh Lam: "Chóng mặt á? Là trong đầu có ngôi sao quay vòng vòng hả?"
Bùi Yến: "..."
Bùi Yến: "Muốn ói không? Buồn nôn không?"
Trịnh Lam cười ha ha một trận: "Em vừa nôn đó..."
Nói chuyện còn kéo dài cuối, rất là vui vẻ!
Bùi Yến thực sự rất muốn lập tức ngồi xe qua làm thịt cậu.
Tức muốn chết, lo lắng với không an lòng còn nhiều hơn.
Bùi Yến nén cơn giận xuống: "Bây giờ em nằm xuống, nghiêng bên phải, đi ngủ."
Bên Trịnh Lam phát ra một loạt tiếng sột soạt, Bùi Yến liên tục xác nhận: "Nằm xong chưa? Nghiêng phải à?"
Trịnh Lam đành phải nhắc nhở hắn: "Em là bác sĩ..."
Bùi Yến thật sự rất chán nản: "Em còn biết mình là bác sĩ sao?"
Trịnh Lam bị nói đến nỗi tỉnh táo lại ba bốn phần, cậu dỗ Bùi Yến vài câu, ngoan ngoãn đặt di động ở bên cạnh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Bùi Yến không cúp điện thoại, chỉ lắng nghe tiếng thở của cậu, sau đó anh tìm một cặp tai nghe đeo vào, mang công việc ra làm, anh ở trong phòng làm việc cả đêm, đến gần sáng mới ngủ.
Lúc tỉnh lại, đầu Trịnh Lam đau muốn nứt ra, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào là không đau, giống như bị người ta đánh cho một trận.
Cậu muốn nhìn giờ một chút nhưng phát hiện điện thoại tắt máy, kỳ lạ là thân máy lại hơi nóng.
Cậu đứng lên đi tìm sạc pin, đi vài bước thì hơi xiêu vẹo, cậu vòng qua giường bên kia, bó gối ngồi xuống thảm.
Sau khi kết nối bộ sạc, chờ điện thoại bật trong vài giây, Trịnh Lam nhớ lại một số chuyện tối ngày hôm qua.
Cậu gọi điện thoại cho Bùi Yến, đoạn này cậu vẫn nhớ kỹ, Bùi Yến giày vò cậu một hồi, nói cậu làm cái này làm cái kia, cậu cũng nhớ kỹ.
Cuối cùng là vì sao điện thoại hết pin...
Trịnh Lam không có ấn tượng.
Cậu ấn mở ghi chép trò chuyện, tập trung nhìn vào thì ngốc luôn, thậm chí còn hoài nghi mình hoa mắt nên phải xác nhận mấy lần.
Lúc này, thời gian cuộc gọi sớm nhất là sáu giờ sáng.
Trịnh Lam ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vách tường màu trắng, nghĩ thầm mình xác định xong đời.
Cậu bắt đầu tìm kiếm vé đi Nghi Giang, hôm nay không có, ngày mai không có, ngày kia... Ngày kia chỉ có một chuyến tàu lúc 6 giờ sáng còn có thể mua được.
Trịnh Lam cũng nghĩ đến khả năng tự mình lái xe, hơn 100km cũng không xa nhưng nếu mượn xe, có lẽ phải hỏi Bách Hạo một chút.
Thế là cậu nhắn tin cho Bách Hạo hỏi hắn có xe không, có thể để cậu mượn lái trong hai ba ngày gần đây không.
Đã gần trưa, Bạch Hạo trả lời rất nhanh, hắn nói rằng có thể cho mượn, hỏi cậu muốn đi làm gì, lúc nào đến lấy.
Trịnh Lam vừa định nói thì có tiếng gõ cửa phòng, cậu vừa mở miệng nói, giọng khản đặc như lúc trước còn ở văn phòng lại tái phát, tiếng nói như tiếng cồng vỡ: "Mời vào."
Người tới là bà ngoại, nhìn Trịnh Lam ngồi dưới đất liền cau mày, hỏi: "Tối hôm qua cháu làm gì thế?"
Trịnh Lam thành thật khai báo là đi uống rượu, bà ngoại tận tình khuyên bảo cậu rất nhiều, nói rằng người trẻ tuổi có thể uống rượu nhưng đừng quá mức, sinh bệnh thì làm sao bây giờ vân vân, Trịnh Lam nghe từng cái từng cái một.
Bà ngoại nói xong liền dừng lại, nhìn cửa, bí mật nói với cậu: "Buổi sáng bà tới xem cháu trước, mẹ cháu bị bà dặn đi mua đồ ăn chưa quay lại đâu, cháu tự sửa soạn lại một chút đi."
Như thể tối qua cậu ra ngoài ăn trộm vậy, bà ngoại lớn tuổi còn rất thú vị, nghĩ cho cậu.
Trịnh Lam cười, nói cháu biết rồi, cám ơn bà.
Trịnh Lam nghiêm túc tắm rửa, sữa tắm hòa cùng mùi rượu chưa tan, trong phòng tắm có mùi thơm khá dễ chịu.
Cả người cậu nhẹ nhàng khoan khoái, tuy người còn đau nhưng tâm lý đã dễ chịu hơn nhiều.
Bà ngoại nấu cho cậu một tô mì, là khẩu vị mà cậu thích ăn.
Mọi thứ đã xong xuôi, bây giờ là nghĩ tới chuyện của cậu và Bùi Yến.
Trịnh Lam mở điện thoại ra, không dám gọi điện thoại cho anh.
Không tránh khỏi bị nói, Trịnh Lam sợ nhất là làm Bùi Yến thất vọng hoặc làm anh lo lắng cho mình cả một buổi tối.
Trước khi gặp Bùi Yến, hầu hết thời gian Trịnh Lam đều sống một mình nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua tồi tệ.
Về sau, có một người thường xuyên nghĩ đến chính mình, Trịnh Lam mới nhận ra bản thân không để ý đến thân thể, có rất nhiều vấn đề.
Màn hình sáng lại tối, sáng lại tối, Trịnh Lam thử gửi cho Bùi Yến một tin wechat thăm dò: "Ạnh dậy chưa?"
Bùi Yến đã dậy rồi, hồi âm rất nhanh, hỏi lại cậu: "Em đã tỉnh chưa?"
Trịnh Lam chột dạ nói: "Dậy rồi, bà ngoại nấu cho em bát mì, em đang ăn."
Bùi Yến gọi tới một cú điện thoại, quá bất ngờ, Trịnh Lam sững sờ mấy giây, nuốt một ngụm nước bọt mới dám nhận điện thoại.
Một tiếng alo còn chưa kịp nói, xưng hô thân mật cậu nghĩ đến cũng chưa kịp nói ra, chỉ một câu của Bùi Yến đã làm cậu choáng luôn.
Ngõ lần trước anh đưa em về ấy, mang theo thẻ căn cước của em, đi ra đây.