Xuyên Nhanh: Trà Xanh Nữ Chủ Cùng Nam Phụ Ở Bên Nhau

Quyển 1 - Chương 4: Cố chấp nam phụ

Sắc mặt Cố Hành vẫn như thường, chỉ là ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt toát ra hung ác nham hiểm, áp chế lửa ghen muốn nuốt chửng cô vào trong lòng, cánh tay dưới bàn túm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Người cùng cô đi vào nhà hàng xoay không phải hắn, cô cũng không có đưa quà sinh nhật cho hắn. Ghen tuông dường như lấn át Cố Hành, đối diện tầm mắt cô, hắn đem hết thảy cảm xúc che dấu đến hoàn hảo, thong thả ung dung gắp miếng bánh ngọt cho cô: “Không cần suy nghĩ lung tung, kẻo đau đầu.”

Ngải Toàn: “Tôi đã từ từ nhớ lại, bác sĩ Trương cũng nói, những ký ức này rất nhanh có thể khôi phục.”

Cố Hành không muốn cô nghĩ nhiều, một chút tin tức cũng không nói cho cô, chỉ nói hai người là bạn bè, bạn bè thân thiết, hắn sẽ ở bên cạnh cô cho khi cô khỏi bệnh, hoàn toàn nhớ lại.

Nàng chỉ biết bản thân lái xe xảy ra tai nạn xe cộ, tình huống rất nghiêm trọng, hắn sợ cô để lại di chứng, nên mời chuyên gia đến trị liệu, rồi đưa cô đi tĩnh dưỡng.

Hắn quả thật rất tốt với cô, rất quan tâm cô, hôm trước cô nói cô muốn đến bờ biển xem một chút, ngày hôm sau hắn đưa cô đến đây. Một đoạn thời gian dài sau khi tỉnh dậy, cơ thể cô rất yếu, mỗi ngày cô đều phải luyện tập cùng hộ lý phục hồi chức năng, phần lớn thời gian cô đều ngủ, thông tin trong đầu lại lộn xộn, chỗ này chỗ kia, căn bản không khớp, đến đây tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tâm tình của hắn cũng không tệ.

“Vậy là tốt rồi, không vội.” Cố Hành mở miệng an ủi cô.

“Trước kia tôi làm gì?” Ngải Toàn tò mò.

Nói đến cũng kỳ quái, nàng có thể liên tục nghĩ về cha mẹ cô, cô bạn thân mởi quán cà phê, còn có một ít hình ảnh về Cố Hành, nhớ rõ bên người hắn là thư ký Bùi, thậm chí một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chính là duy nhất nghĩ không ra nàng làm gì.

Một chút manh mối đều không có, nhớ tới liền chỗ trống, trong đầu cũng cảm thấy không thoải mái, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến mức làm nàng không kịp bắt lấy.

Cố Hành không có lập tức trả lời.

“Là diễn viên sao?” Nàng nhớ tới những ký ức kỳ quái khiến cô cảm thấy chân thật, đột nhiên buột miệng.

“Không phải.” Cố Hành theo bản năng nhanh chóng phủ nhận, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng loạn, giây tiếp theo hắn che giấu rất tốt, giữa mày hiện lên vẻ lo lắng: “Em lại tự ép bản thân rồi. Đừng nghĩ nữa.”

“Được.” Cô nghe lời, cười đồng ý.

……