Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 26

Edit: Mều

Chương 26:

"Chỉ trách lúc đó trẻ người non dạ, là người hay là chó cũng không thấy rõ."

Chỉ một câu nói đơn giản của Khương Ly đã có thể vừa mắng Trương Tử Dương là cho vừa mắng chính mình mắt mù không thấy rõ. Giang Trạm có cảm giác mình như đánh một quyền lên bông vậy, cỗ khí trong ngực không được tiêu tan mà trái lại càng dâng lên cảm giác uất ức.

Loại cảm giác ấy chỉ khi liên quan tới Khương Ly mới khiến hắn có thể cảm nhận được.

Những năm gần đây, bên người Giang Trạm thiếu gì dạng người? Thậm chí cũng có minh tinh trong mắt fan là cao lãnh, thanh thuần thì ở trước mắt hắn cũng chỉ có thể khúm núm, trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn.

Đối với những người đó lại chưa từng dao động mà lại cố tình rung động trước tên nhóc khốn nạn này.

Rõ ràng thời gian ở chung của hai người không lâu nhưng sự ôn nhu được lấp đầy trong lòng lại nhiều hơn những năm qua.

Có lẽ là khi trở về nhà sau tiệc xã giao thấy Khương Ly vẫn để đèn đợi mình, hoặc là khi Khương Ly ở trong nhà bếp quay đầu lại nhìn hắn cười. Một khắc đó, trong lòng rung động mãnh liệt hệt như một cái cây khô cằn được tưới gió xuân bắt đầu bung những chiếc lá xanh non mơn mởn, giống như mùa đông nghênh đón trận tuyết đầu mùa khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Chỉ là vừa nghĩ tới trước đây không lâu Khương Ly còn nguyện ý vì người khác dùng thân thể làm giá để đổi, vừa đảo mắt một cái lại đồng ý để mình bao dưỡng, Giang Trạm đột nhiên cảm thấy sự dịu dàng mà hắn cảm nhận được mấy ngày nay cũng chẳng tốt đẹp như hắn nghĩ.

Tất cả những thứ này bất quá chỉ là dùng tiền đổi lấy bọt nước thôi, hắn bỏ tiền mua Khương Ly, mà Khương Ly dụng tâm đóng tốt vai tình nhân khiến hắn vui vẻ, nhất thời không cẩn thận mà sa vào "tình cảm" mà cậu trao, suýt nữa lại quên mất quan hệ của hai người chỉ là người bán – người mua.

Kỹ năng diễn xuất của Khương Ly tốt như thế, ở trước mặt mình có mấy phần là thật lòng thì khó biết được, nói cậu vô tâm vô phế đã là nói nhẹ, quả thật là vô tình vô nghĩa.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Giang Trạm bỗng nhiên hệt như đứa trẻ hoang mang, mờ mịt không tìm được lối về, tay nắm lấy tay Khương Ly cũng dần buông lỏng.

Khương Ly nhận thấy được biến hóa của anh, tay trái gỡ ra rồi quơ quơ trước mặt hắn: "Anh làm sao vậy?"

Ánh mắt Giang Trạm lóe lên, thu hồi lại cảm xúc khó phát giác dưới đáy mắt, buông tay Khương Ly rồi đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Người mới vừa nổi giận đùng đùng muốn tính sổ với cậu mà giờ tự dưng lại không nói lời nào liền đi, Khương Ly nhất thời không phản ứng kịp, ngược lại là Khương Nhu Mễ đuổi theo chặn trước Giang Trạm, ngẩng đầu gọi hắn: "Meo?"

Bước chân Giang Trạm dừng lại, cúi đầu nhìn nhóc con, một người một mèo dùng ánh mắt giao tiếp. Đối diện với ánh mắt của Khương Nhu Mễ, đáy lòng Giang Trạm có loại kích động muốn sờ sờ nó nhưng cuối cùng vẫn chuyển tầm mắt đi, vòng qua nói rồi đi ra ngoài.

Lúc này Khương ly mới vội vã đuổi theo: "Anh đi đâu vậy?"

"Tôi đi đâu còn cần báo cáo cho cậu sao?" Giang Trạm bình tĩnh nhìn cậu, nhưng lời nói ra lại không hề mang theo ý ôn hòa mà còn dư lại phẫn nộ chưa tiêu, "Có phải cậu quên mất bản thân có thân phận gì rồi?"

"..."

Nhìn hắn lấy thân phận ra để oán người, Khương Ly cảm thấy bất đắc dĩ: "Không phải tôi nhận sai rồi sao? Anh còn tức gì nữa?"

Lời này của Khương Ly lọt vào tai Giang Trạm khiến hắn có cảm giác mình đang cố tình gây sự.

"Nhận sai?" Giang Trạm cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cậu sai chỗ nào?"

"Tôi không nên đáp ứng Trương Tử Dương giao dịch với người khác, không nên có quan hệ gì với gã, tôi thì..."

"Được rồi."

Giang Trạm cắt ngang lời diễn thuyết của cậu, hắn không có kiên nhẫn nghe những lời không hề có thành ý như thế: "Cậu thật sự cảm thấy bản thân mình sai rồi hay là lại gạt tôi?"

"Đương nhiên tôi..."

Khương Ly đối diện với ánh mắt của hắn, chạm tới đáy mắt lạnh lùng như băng cùng sự bình tĩnh kia, lời còn lại đột nhiên không nói ra được, môi động mấy lần rồi cuối cùng trầm mặc.

Giang Trạm nói không sai, đáy lòng cậu kỳ thật không cảm thấy mình có lỗi, một là vì người đáp ứng Trương Tử Dương ban đầu làm cái giao dịch kia không phải cậu, không thể tính lên đầu cậu được; hai là kiếp trước đứng ở đỉnh cao nên bản tính cậu vốn đã kiêu ngạo, nói là xin lỗi, chẳng bằng là nói giống như là đang làm nhiệm vụ dỗ dành Giang Trạm.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, đáy mắt Giang Trạm như có chút thất vọng nhưng chỉ thoáng qua, cất bước đi ngang qua cậu, đột nhiên Khương Ly nắm lấy vạt áo hắn.

"Chờ đã."

Bước chân Giang Trạm cơ hồ lập tức dừng lại, hắn nghĩ thầm nếu cậu nhận sai tôi sẽ tha thứ cho cậu, coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh, một giây sau lại nghe thấy thanh âm lo lắng cùng không đồng ý của Khương Ly: "Anh uống nhiều rượu như vậy, giờ lái xe không tốt."

"..."

Tâm tình Giang Trạm vẫn đang bị nén xuống đáy bình, bị một lời này của cậu giống như giọt nước tràn ly bành trướng tới cực hạn, thô lỗ đẩy tay Khương Ly ra, quay người về phòng dự định tắm nước lạnh để bình tĩnh một chút.

Khương Ly thấy hắn không đi lại hỏi: "Tôi còn rất nhiều lời muốn nói nữa, anh không nghe tôi giải thích sao?"

Giang Trạm không quay đầu lại mà ném câu tiếp theo: "Tự mình tỉnh lại đi."

"...Anh không hỏi gì thì tôi tỉnh thế nào được." Khương Ly lầm bầm một tiếng, sợ hắn lại giận nên khom lưng ôm Khương Nhu Mễ đi theo tới phòng tắm nhưng bị hắn đóng sập cửa suýt nữa mũi va vào cửa luôn.

Sau đó khóa cửa từ bên trong.

"..."

Khương Ly bị cách giận dỗi như con nít của hắn chọc cười, cậu dựa vào tường cười tới mức không dừng lại được.

Nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng nước chảy, Khương Ly lường trước trong thời gian ngắn hắn sẽ không bớt giận nên dứt khoát bế mèo ngồi trong phòng khách, dự định chờ hắn đi ra sẽ cẩn thận nói chuyện lần nữa.

Hệ thống thấy cậu không làm gì còn ngồi vuốt ve mèo nên lên tiếng dò hỏi: "Ký chủ, cậu không làm gì sao?"

"Tao cũng muốn làm gì đó nhưng hắn khóa cửa mất rồi." Khương Ly không làm gì khác hơn, "Đừng có gấp, hắn cũng không thể ngồi ngốc ở trong đó cả tối."

"Nhưng mà..." Thanh âm hệ thống toát ra sự lo lắng, "Độ thiện cảm đã rớt mất 51% rồi."

"..." Khương Ly đau đầu thầm than một tiếng, "Sao lại rớt chứ? Có chuyện thì hai mặt một lời nói rõ ràng không được sao? Sao lại để bản thân tức giận chứ?"

Ngày hôm qua đột nhiên gặp phải Trương Tử Dương, cậu vốn định nói với Giang Trạm về chuyện này, không ngờ còn chưa kịp nói thì ngày hôm nay chính chủ đã chạy tới trước mặt.

Nhớ tới vừa nãy Giang Trạm nói mình chỉ nói có lệ với hắn, Khương Ly hỏi hệ thống: "Tiểu Khả Ái, mầy nói xem có phải tao là thứ không có lương tâm?"

Hệ thống như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, trầm mặc một hồi mới hỏi lại: "Ký chủ muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Nói dối đi."

"..."

Đùa hệ thống một chút khiến nó bị nghẹn không nói được lời nào nhưng Khương Ly lại không có cảm giác khoái trá như thường ngày, sắc mặt trở nên mệt mỏi, bàn tay khi được khi không vuốt ve đuôi Khương Nhu Mễ.

Hệ thống và thế giới tinh thần Khương Ly đã dính chặt lấy nhau nên tự nhiên hệ thống nhận ra được tâm tình của cậu, cũng biết cậu đang nghĩ cái gì, chần chờ một chút mới lên tiếng: "Ký chủ, kỳ thực cậu không cần phải quá để ý đây là thế giới trò chơi. Mỗi một không gian tồn tại đều có quy luật của nó, chỉ cần đối xử thật lòng thì tất cả những điều này đều là chân thật."

"Là chân thật sao?" Khương Ly mở to mắt, tầm mắt nhìn lên trần nhà, giương tay trái mình lên, chậm rãi ngăn trở ánh sáng trước mắt.

Bỗng dưng một ngày bị dịch chuyển tới thế giới này, nói không sợ là không thể.

Kiếp trước cậu lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm, tuy không thể nói là nhìn thấu hết sự đời nhưng đạo lý đối nhân xử thế đã thấy qua không ít. Dù là khi còn bé sau khi cha mẹ qua đời bị người thân đối xử lạnh nhạt rồi bị đưa vào cô nhi viện, hoặc là khi tiến vào giới giải trí đấu đá nhau đã khiến cậu có thói quen không còn dễ dàng tin tưởng người, khác bất kể là người nào cũng đều giữ lại mấy phần phòng bị và xa cách.

Thói quen này đã đi theo cậu nhiều năm, dù đã đổi thân thể khác, đổi thế giới khác thì vẫn không thể sửa được tính cách.

Giang Trạm thích cậu, Khương Ly biết, dù không được hệ thống gợi ý thì vẫn có thể cảm nhận được. Chỉ là do cậu đã mang mặt nạ sống quá lâu, trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể nào xé l*иg ngực ra đem chân tâm giao cho đối phương được, cậu còn cần thời gian để học.

Quả thật cậu đã từng thật sự muốn yêu đương hẹn hò thật sự với Giang Trạm, không phải là một tờ hợp đồng mà là muốn ở bên cạnh người này.

Không rõ là bắt đầu từ khi nào có tâm tư này, là khi đối phương chỉ vì một cú điện thoại của mình mà không quản ngàn dặm trở về hay là khi bận rộn đóng phim cả ngày, lúc về nhà bỗng nhiên nhận được sự bất ngờ cảm động kia.

Hoặc là... khi tối nay dù Giang Trạm nổi giận tới mấy vẫn không quên chờ cậu ở bãi đậu xe.

Nhưng bản thân chỉ là một tia hồn phách ngoại giới, bị một hệ thống không biết từ xó nào chui ra kéo vào không gian này, sử dụng thân thể của người khác, đáy lòng vẫn cứ có cảm giác không thật, giống như chân đạp vào hư không, chỉ dám nhận định thế giới này là nhiệm vụ chứ không phải là một đời.

Cho nên trước khi bản thân sinh ra tình cảm khác lạ với Giang Trạm, cậu vội vàng đè nén cảm xúc đó lại rồi dựng lên bức tường bảo vệ trái tim.

Khi Giang Trạm chất vấn cậu, nội tâm Khương Ly đột nhiên cảm thấy cô quạnh và chán nản.

Sống lại một đời, cậu không có cách nào học được cách yêu một người.

Mà vừa nãy hệ thống nói cho cậu biết chỉ cần đối xử thật lòng thì tất cả những điều này là thật.

Thấp giọng cười thầm, Khương Ly cảm thấy gông xiềng trong lòng đã được người gỡ bỏ, toàn thân sáng sủa lên không ít, cậu dò hỏi hệ thống nên làm thế nào để Giang Trạm nguôi giận.

"Xin chờ một chút."

Vừa nói xong thì màn hình hệ thống hiện ra trước mặt Khương Ly rồi chuyển tới cửa hàng của hệ thống, mục đạo cụ tình thú.

"Xét thấy hiệu quả "trang phục tình thú mèo con" khá rõ rệt, ký chủ có thể tham khảo thêm các kiểu dáng khác."

"..."

Khương Ly nhìn các trang phục lộng lẫy xinh đẹp như "trang phục mèo con", "trang phục thỏ", "trang phục hồ ly",... đủ thể loại hình dáng, nhớ tới đêm qua bản thân bị Giag Trạm lộng tới mức hai chân phát run, cậu chỉ cảm thấy tương lai sao mà mịt mờ, tăm tối, cái mông cũng đau đớn co rút.

"...Mầy là ác quỷ sao?" Khương Ly cơ hồ phải nghiến răng gằn từng chữ.

"Tôi là Tiểu Khả Ái của cậu." Thanh âm bình tĩnh của hệ thống thường ngày nay mang theo mấy phần ý cười, "Có người từng nói không có vấn đề gì mà cᏂị©Ꮒ không giải quyết được, nếu có thì làm thêm hiệp nữa."

"..." Lời này rất quen tai.

Giang Trạm dầm mình trong buồng tắm hơn nửa giờ mới ra ngoài, hắn đi vội nên không mang theo quần áo, chỉ quấn khăn tắm quanh hông rồi đi ra.

Dù là ở nhà nhưng hắn không có thói quen để lỏa thể, vừa lau tóc vừa đi vào phòng lấy quần áo. Tới gần cửa thì nghe thấy thanh âm Khương Ly ở bên trong truyền tới.

"...Mẹ nói, sao khó làm như vậy."

Giang Trạm nhíu lông mày, đi lên phía trước thì thấy Khương Ly đưa lưng về phía cửa, nửa quỳ trên thảm, mông vểnh lên, quần cởi một nửa, tay còn cầm thứ gì đó dài dài có lông nhét vào nơi bí ẩn nào đó.

Bị hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ đập vào mắt như thế khiến Giang Trạm trợn mắt lên, tầm mắt lướt qua cái mông trắng trắng mềm mềm rồi chậm rãi chuyển tới đôi tai hồ ly cậu đeo trên đầu, hầu kết trượt một chút.

"...Cậu đang làm gì?"

Đột nhiên đằng sau phát ra tiếng nói khiến tay Khương Ly cứng đờ, quay đầu lại thấy Giang Trạm ở sau lưng, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm chính mình, đầu óc cậu nóng lên rồi bật thốt lên gọi hắn: "Meo~"

Giang Trạm: "..."

Mang tai hồ ly mà meo cái gì!