Ký Hàng cứ nghĩ chuyện này cứ vậy mà qua đi, nhưng chỉ sau hai ngày, thì một sự cố liền xảy ra...
Buổi chiều hôm đó hết tiết, cậu liền nhận được điện thoại của Thịnh Chinh ---- bọn họ không học chung ngành, mà chiều hôm đó hai người cũng không có tiết học.
Giọng đối phương cực kỳ nghiêm túc giục cậu mau chóng trở về ký túc, cậu không biết có chuyện gì, vì vập lập tức vội vã quay về, nhưng vô tình bị một người theo đuôi.
Hơn nữa người này còn là con trai.
Thân thể Ký Hàng kì lạ như vậy, đừng nói gì đến ý định kết hôn, cho dù có muốn, cậu cũng không muốn kết hôn cùng người này.
Cậu không biết bản thân đã không chút lưu tình mà cự tuyệt đối phương bao nhiêu lần, nhưng đối phương vẫn hệt như miếng kẹo cao su, còn dám nói ra những lời vô liêm sỉ: "Cùng tôi thử một chút đi, thử một chút mà thôi, chỉ cần lên giường tôi, cậu liền biết đàn ông cũng tốt mà."
Ký Hàng cau mày, không muốn tranh cãi với đối phương, chỉ muốn mau chóng rời khỏi, nhưng người kia vừa nói xong, liền đưa tay lên, muốn chạm vào mặt cậu.
Ký Hàng lập tức kinh sợ, cậu cau mày một cái, sau đó liền né tránh, nhưng quên mất bản thân đang đứng trên cầu thang, cậu liền bước hụt một bước, ngã xuống bị trặc chân.
Người kia nhìn thấy vậy cũng không hề có chút áy náy, còn muốn nhân cơ hội này mà giở trò đồϊ ҍạϊ .
Tính cách bình thường của Ký Hàng khá trầm, cũng không thân mật với ai, càng không cùng ai mà tranh cãi, nhưng không có nghĩ cậu là kẻ yếu đuối, vì vậy cậu liền bắt lấy ngón giữ của đối phương mà bẻ nó một cái.
Chiêu này là Thịnh Chinh dạy cho cậu...
Ký Hàng nhớ đến chuyện lúc đầu, còn không đợi cậu ra chiêu tiếp theo, thì tên biếи ŧɦái kia, đã òa khóc lên rồi.
Cậu nhìn gương mặt đẫm nước mắt của đối phương, vẻ mặt cực kỳ xấu xí, làm cho Ký Hàng cảm thấy chán ghét, lập tức cho tên đó một cước ngã nhào.
Mặc dù đã chạy thoát, nhưng cơn đau từ cổ chân không ngừng truyền đến, cậu khẽ cử động một chút, cảm thấy cũng không nghiêm trọng lắm, liền quay về phòng ký túc.
Sau khi cậu đi vào thì thấy Thịnh Chinh đang tựa vào bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Ký Hàng không hiểu chuyện gì: "Sao vậy?"
Cổ chân của cậu có chút đau, vì vậy cậu liền hướng đến giường mình, định ngồi xuống xong sẽ nói chuyện với Thịnh Chinh.
Thịnh Chinh nhìn thấy bộ dạng của cậu, biểu cảm cũng có chút dịu xuống, sau đó không thể nhìn tiếp dáng vẻ khập khiễng của cậu, liền đi lên đến bên cạnh Ký Hàng, một tay anh đặt dưới nách cậu, một tay khác đặt dưới khuỷu chân của cậu, dùng tư thế bế công chúa mà bế cậu lên, đồng thời cũng tức giận mà mở miệng nói: "Nếu cậu nghe tôi uống thuốc, mặc dù có thể không trị tận gốc, nhưng cũng có thể giảm bớt một chút, đúng không? Làm sao để đau đến mức thành bộ dạng này rồi."
Ký Hàng: ....
Cho dù có như thế nào cậu cũng không nghĩ đến điều này.
Dù gì cậu cũng là một người con trai cao một mét tám, mặc dù không thể so vơi dáng vẻ mét chín của Thịnh Chinh, nhưng cậu cũng nghĩ bản thân sẽ bị người khác dễ dàng bế lên.
Cậu liền nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không đau lắm, không cần phải làm vậy."
Nhưng cậu cũng không dám cử động quá mạnh, bởi vì Thịnh Chinh còn đang ôm chặt lấy cậu, nếu bản thân cứ thế mà giãy giụa, e là anh sẽ đưa tay chạm vào xương cụt của cậu mất.
Hơn nữa Ký Hàng bị anh nói đến mức mơ hồ...bản thân cậu làm gì có năng lực tiên tri chứ, làm sao có thể đoán được bản thân sẽ vô tình đυ.ng phải tên biếи ŧɦái, rồi chuyện sau đó nữa, bôi thuốc trước khi bị bệnh thì có ích gì không?
Cậu trừng mắt nhìn, đôi lông mày đen nhánh cũng nhíu chặt đầy nghi hoặc, nhưng mà cậu vẫn chưa lên tiếng, thì đối phương đã ôm cậu lên giường mình, đặt cậu nằm ngang trên đó.