Trong chuồng lợn bẩn thỉu, Tần Hồng Phi mở mắt ra đã ngửi thấy một mùi thực sự rất kinh tởm nồng nặc bốc lên, cô chợt nhận ra rằng mình đang nằm ngay bên cạnh thứ nước ôi thiu mà lũ lợn ăn, mặc mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi nhưng cô dường như không thể nôn ra được, môi trường quen thuộc này khiến Tần Hồng Phi bàng hoàng.
Cô ấy đã quy hồi về năm 1999.
Khi đó- đêm giao thừa năm 1999, Tần Hồng Phi đã đến đây ăn cơm sum họp, bị người nhà vu oan trộm tiền, cô đã rất tức giận và bỏ chạy, đương nhiên là không phải chạy trốn thực sự mà đơn giản chỉ là lẩn vào chuồng heo mà hờn dỗi. Kết quả là cô ấy đã du hành đến kỷ nguyên công nghệ tương lai. Phải mất 25 năm dài đằng đẵng cô ấy mới có thể leo lên được đỉnh cao, song lại vì thức khuya quá nhiều nên suy nhược và đột ngột qua đời, Tần Hồng Phi trở về kỷ nguyên ban đầu, nơi xuất phát điểm của mình.
"Nó đúng là thứ vô ơn. Suốt ngày ăn hϊếp nhà mình. Trước chậm trả tiền điện nước thì không sao, giờ còn có thói trộm cắp như vậy nữa. Cha, nương, lão thái thái, con góp ý nhé. Đây là chuyện nên làm sao?" Một giọng nói chán nản vang lên bên tai tôi.
“Ta chắc không thể sống qua ngày hôm nay được…”
“Ngươi cũng lớn rồi, trở về khuyên bảo mẫu thân, đừng cứ trơ mắt nhìn nương ngươi ăn hϊếp ta, van hai mẹ con, có được không?"
Tần Hồng Phi hơi híp mắt lại, quay người ra khỏi chuồng lợn và đi vào nhà, Tần gia người đông, mỗi đêm giao thừa đều tụ tập cùng nhau ăn cơm, chính vì bị mất một trăm tệ, và người ta nghi ngờ rằng Tần Hồng Phi cùng mẹ của muội cô đã đánh cắp nó tranh thủ trong lúc cả gia đình đang ăn tối đoàn tụ giao thừa.
Tần Hồng Phi thấy muội muội mặt đỏ bừng xấu hổ, hận không thể chui vào hố cho bớt hổ thẹn, tiến lên kéo nàng ấy ra sau lưng bảo vệ, giễu cợt. "Dì, ngươi nói nương ta thì chính là nương ta làm ư?".
“Đúng vậy, là ta nói đó, từ khi cha ngươi mất tích thì điên cả rồi. Bà ta không lấy thì cả xóm cũng không ai lấy đâu! Nếu không thì hãy kêu mẫu thân ngươi ra đối chất ngay đi. Ừm, mẹ ngươi quả là thứ dối trá".
"Tần di nương, người đừng làm quá lên như thế làm gì, vậy ta cũng xin hỏi: người mất tiền khi nào?"
Tần Hồng Phi nói.
"Khoảng hai ngày trước".
"Vì số tiền đó đã mất hai ngày trước, tại sao người lại không hỏi chúng ta ngay lúc đó, nhưng lại nói khi mọi người đang đoàn tụ trong đúng đêm giao thừa. Điều này không phải ý muốn chẳng để mọi người được yên ổn, há ghét bỏ mẹ con ta hay sao?”
“Mất tiền cũng đã hai ngày rồi, ai cũng không thèm xem xét lại, dì Tần cũng không tới hỏi mà đón mẫu thân ta về nhà trước vào đêm giao thừa và cố tình gây rắc rối! Nói thẳng ra, mất tiền chẳng qua đơn giản chỉ là cái cớ thôi đúng không?"
"Ta chỉ là vì giữ thể diện cho mẫu thân ngươi, ta còn tưởng rằng muội muội của ngươi so với người mẹ điên của ngươi nói còn có lý lẽ!"
“Đúng vậy, một trăm tệ đối với gia đình chúng ta chẳng là gì, nhưng đối với các người mà nói thì đó là một số tiền lớn, không muốn thừa nhận cũng là chuyện bình thường thôi".
Lúc này, lão Tần gia vốn vẫn luôn im lặng lên tiếng.
“Tần di nương, Hồng Phi, nếu thật sự như vậy thì hãy cứ để xét người xem..."
Tần di nương mặt biến sắc.
Tần Hồng Phi đỡ lấy nương, nhìn ông nội, khẽ sụt sịt.
"Ông nội, cháu không cũng không hề chối, nương cháu đúng là điên rồi, cháu xin thừa nhận, nhưng ông biết tại sao bà ấy lại điên rồi không, cháu lại hỏi các chú các một chút. Thử hỏi, nương ta gả vào nhà họ Tần này đã mấy chục năm, nuôi nấng tỷ muội chúng ta, chẳng lẽ tâm tư lại đen tối đến nỗi muốn động vào tiền của gia tộc hay sao?"
Đáp án chắc chắn là không!
Mọi người trong gia đình này đều biết rõ điều đó!