Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 82

Mới đó mà lại trôi qua thêm hai tháng nữa thế là Tiểu Kiệt được ba tháng rồi và ngày càng khiến mọi người yêu thích. Bé con nhìn vào y đúc Mạnh Thiếu Khiêm phiên bản nhỏ càng làm anh kiêu ngạo ,tự hào, thương yêu. Lệ Ái thì gần đây luôn cố gắng giữ khoảng cách với Mạnh Thiếu Khiêm, trong tim cô vẫn âm ỉ nỗi đau. Anh dường như trở về những ngày đầu khi mà mới cùng cô bắt đầu hợp đồng tình nhân. Đó là sự cưng chiều vô hạn, sự tin tưởng hết mực. Vì thế càng khiến Lệ Ái sợ hãi, cô không dám dấn thân vào đó nữa….Một lần duy nhất cô còn vực dậy được nếu lần này anh lại khiến cô tuyệt vọng thì cô sẽ ở trong vũng lầy đó mãi mãi……Cô sợ thật sự sợ nên muốn nhanh chóng rời khỏi anh….Nếu không yêu cô cũng không muốn nhận lấy thương hại nữa….Còn con trai, cô sẽ cố gắng để nuôi con được tốt nhất dù cho nhịn đói cô cũng sẽ để dành tiền mua sữa mua bột cho con ăn. Và Lệ Ái đã quyết định sẽ rời đi càng sớm càng tốt nên những ngày này cô âm thầm chuyển đồ đến nhà trọ mình đã thuê khi Mạnh Thiếu Khiêm không có ở nhà. Những ngày này cô gửi Tiểu Kiệt bên hai vợ chồng Triệu Vy chăm giúp khi nào về sẽ ghé đón. Mạnh Thiếu Khiêm có hỏi thì cô viện cớ là cho con trai sang Hàn gia chơi với ông bà nội với Triệu Vy.

Buổi tối Lệ Ái xếp quần áo cho Tiểu Kiệt vào giỏ đồ khi đã giặt xong thì Mạnh Thiếu Khiêm mở cửa đi vào. Như mọi ngày anh sẽ hôn con trai một cái rồi bế lên. Lệ Ái mím môi chần chừ một lúc mới nói với Mạnh Thiếu Khiêm:

“Thiếu Khiêm lát nữa cho em xin chút thời gian được không?”

Đáy lòng Mạnh Thiếu Khiêm dâng lên cuồn cuộn vì không biết Lệ Ái sẽ nói những gì nhưng anh nghe ra không hẳn là chuyện đơn giản. Nghĩ nghĩ Mạnh Thiếu Khiêm đáp:

“Được chứ, là em thì đều được. Muốn nói bao lâu cứ nói tôi sẵn sàng nghe hết.”

“Dạ, em biết rồi! Cũng không có gì nhiều cả, em nói vài câu thôi. Để con ngủ rồi em qua thư phòng tìm anh.”

“Ừ”

Khi bé con đã ngủ say Lệ Ái sang thư phòng tìm Mạnh Thiếu Khiêm. Anh đang xem số liệu công ty, nghe thấy tiếng động thì ngẩng mặt lên. Lệ Ái e ngại đi tới đứng trước mặt Mạnh Thiếu Khiêm rồi nói:

“Em không chần chừ nữa, em nói luôn. Em sẽ đi sớm vì em thuê được nhà trọ rồi chỉ là sớm hay muộn thôi nhưng sẽ trong tháng này. Thiếu Khiêm, cảm ơn vì tất cả. Con còn nhỏ em xin phép anh cho em được nuôi nó nhé…Em chỉ còn một mình Tiểu Kiệt mà thôi nên dù anh không đồng ý em cũng sẽ mang con theo luôn. Lời em muốn nói chỉ có như vậy…À còn có anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đừng để đổ bệnh. Thiếu Khiêm, thời gian bên cạnh anh có lẽ là thời gian đẹp nhất và ý nghĩa nhất trong cuộc đời này của em. Anh cho em tình yêu thương, cho em cảm nhận sự quan tâm chăm sóc của một người đàn ông dành cho mình. Quan trọng nhất là anh tặng cho em một bé con cực kì đáng yêu….Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều vì đã có trách nhiệm lo lắng chu toàn cho hai mẹ con em. Đến lúc em phải đi phải quay lại với hiện tại, em không thể tiếp tục mơ mộng nữa. Hãy tìm một cô gái tốt có thể chăm sóc anh, yêu thương anh thật nhiều rồi sinh con cho anh….Má Hạnh cùng mọi người mong chờ ngày thấy anh hạnh phúc bên người anh yêu và cùng cô ấy đi đến suốt đời lắm đó. Em và con sẽ luôn nhớ về anh nhưng anh đừng nhớ đến chúng em….Hãy quên đi thì tốt hơn….Cuộc đời này gặp anh là quá đỗi may mắn với em rồi, em không tham lam nữa…Vậy nhé, chúng ta kết thúc ở đây! Cứ để những ngày tháng bình yên hạnh phúc vừa qua tồn tại trong những kỉ niệm đi. Chúc anh hạnh phúc.”

Dứt lời Lệ Ái xoay người cất bước rời đi để che giấu những giọt lệ sắp tuôn rơi. Dù có chuẩn bị sự bình tĩnh cỡ nào thì cô vẫn không thể giấu được cảm xúc của bản thân. Vậy là kết thúc rồi, kết thúc thật rồi. Từ nay về sau trong cuộc sống của anh sẽ không còn tồn tại hai mẹ con cô nữa….Thế cũng tốt, anh không cần lo lắng và phiền muộn, không cần che giấu cả thiên hạ….

Lệ Ái qua phòng riêng của con trai mà lặng lẽ rơi lệ. Cô khóc nhưng không thể khóc lớn chỉ ôm chặt lấy hai gối úp mặt xuống ngồi cạnh nôi con trai mà khóc để trôi đi sự đau đớn trong trái tim….Cô yêu anh rất yêu anh nhưng đời này cô không thể ở cạnh anh….Anh không yêu cô nên cô phải đi thôi cô không thể lấy con trai mà ràng buộc anh được. Cô không có gì tốt cả, học hành chẳng đến đâu, chẳng làm nên tích sự gì lại còn khiến anh gánh một thành hai nữa….Hai mẹ con cô đã thành gánh nặng của anh rồi nên ra đi thôi…Chung quy cho cùng cô cũng không xứng để ở cạnh anh….Cô quá tầm thường còn anh như vị thần tối cao toả ánh hào quang, chỉ có những vị thiên kim danh giá, tài giỏi mới đáng để Mạnh Thiếu Khiêm yêu thương….Càng nghĩ Lệ Ái càng đau lòng, nước mắt cứ thế lần lượt tuôn rơi, tâm trạng nặng nề vô cùng……Đã quyết tâm rồi mà sao vẫn đau như vậy, vẫn có phần không nỡ….

Mạnh Thiếu Khiêm ở thư phòng tâm trạng cũng chẳng tốt hơn sau khi nghe Lệ Ái nói. Anh không nghĩ cô vẫn còn để tâm chuyện này. Anh nghĩ sự thay đổi của mình khiến Lệ Ái nhận ra nhưng sau tất cả cô vẫn quyết định ra đi. Không, anh không thể để mất đi người con gái này….Cô và con trai là tất cả của anh…Mất đi chính là mất đi ánh mặt trời….Anh phải mau chóng nghĩ cách làm Lệ Ái bất ngờ mới được. Cô nói sẽ đi nhưng anh nghĩ sẽ không sớm như vậy….kịp chuẩn bị mà….

Nghĩ như thế Mạnh Thiếu Khiêm bắt đầu lên kế hoạch giữ lấy Lệ Ái bên cạnh đồng thời bày tỏ tấm lòng của mình….

Ngày mới bắt đầu, hôm nay trời có mưa nhỏ. Mạnh Thiếu Khiêm dậy rất sớm sau đó VSCN thay đồ đi xuống nhà. Đêm qua khi Lệ Ái nói xong anh không tài nào chợp mắt được, làm việc xong liền về phòng ngủ thì thấy cô đã ngủ say mất rồi. Cho đến sáng nay mở mắt không thấy Lệ Ái đâu thì Mạnh Thiếu Khiêm mới hoảng hốt tìm cô và thấy cô đang cho con trai ăn sữa nên mới yên tâm. Lúc xuống nhà thì Lệ Ái nấu đồ ăn sáng cho anh, cô còn cười rất tươi nữa khác hẳn dáng vẻ đau khổ hôm qua. Mạnh Thiếu Khiêm vui trong lòng nghĩ cô đã nhìn ra được rồi.

Trước khi Mạnh Thiếu Khiêm đi làm, Lệ Ái giúp anh chỉnh lại âu phục còn mang cho anh cây dù để che mưa lúc ra xe. Ánh mắt long lanh rạng rỡ nhìn anh, đôi môi đỏ hồng nở nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng nói:

“Thiếu Khiêm, ngày mới tốt lành!”

Trái tim Mạnh Thiếu Khiêm đập liên hồi, bây giờ anh mới nhận thức được cái gì gọi là sự rung động nơi ngực trái. Quả là khiến con người ta có cảm giác sung sướиɠ, vui vẻ lạ thường.

Hai tay ôm lấy eo Lệ Ái, môi hôn lên vầng trán thanh tú của cô kéo dài đến sóng mũi cao và dừng trên đôi môi ngọt ngào. Mạnh Thiếu Khiêm thì thầm:

“Ngoan, hai mẹ con ở nhà chờ tôi về sẽ có quà.”

“Dạ”

Lệ Ái ngoan ngoãn đáp lại, cả hai người ôm nhau âu yếm một lúc rồi mới buông ra. Lệ Ái từ đầu đến cuối vẫn cười rất ngọt ngào với anh cho đến khi Mạnh Thiếu Khiêm lái xe đi đến công ty thì nụ cười trên môi cô mới tắt đi….Ánh mắt rạng rỡ hiện lên tia đau xót….Đến lúc cô đi rồi…

Lệ Ái lau dọn lại nhà cửa lần cuối cùng cho sáng bóng, cô dọn hết những vật dụng cần thiết vào một cái túi sau đó là đồ của con trai. Những vật dụng khác cô đã mang đi từ lâu nhưng bảng vẽ, dụng cụ vẽ các thứ mà Mạnh Thiếu Khiêm mua cho cô cô đều để lại hết. Cô đến thế nào thì đi như vậy chứ không mang gì cả….chỉ có mang theo chiếc vòng tay anh tặng cho cô mà thôi. Khi xong hết cũng là khoảng một, hai giờ chiều, Lệ Ái khoá cửa cẩn thận rồi bế con trai và dọn đồ lên taxi đã gọi đến để rời đi….Trước khi đi cô ngoái đầu nhìn ngôi nhà đã gắn bó với mình hơn hai năm, có người đàn ông cô yêu lần cuối rồi mới lên xe. Tiểu Kiệt cũng cảm nhận mẹ không vui nên bé con rất ngoan ngoãn im lặng nằm trong tay mẹ, cặp mắt to tròn ngắm nhìn xung quanh….