Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 70

Mạnh Thiếu Khiêm tan làm về nhà khoảng bảy giờ rưỡi tối. Anh hôm nay về trễ nên nghĩ Lệ Ái đã ăn rồi. Cho đến khi vào bếp thì thức ăn được Triệu Vy đem qua bày biện sẵn trên bàn thì nhíu mày lại. Cô vẫn chưa ăn. Điện thoại đổ chuông, Mạnh Thiếu Khiêm lấy ra xem thì thấy Hàn Chấn Phong gọi đến. Anh nghe máy:

“Lão đại, anh gọi tôi có chuyện gì không?”

Giọng nữ êm dịu có phần lo lắng vang lên phía đầu dây bên kia:

“Em là Triệu Vy đây. Điện thoại em hết pin nên mượn điện thoại của Chấn Phong gọi cho anh.”

“À thiếu phu nhân, không biết cô gọi cho tôi có gì không vậy?”

Triệu Vy đáp:

“Có có có. Là thế này, chiều em mang cơm sang cho Lệ Ái em thấy con bé có vẻ mệt mỏi nên em dìu con bé lên phòng ngủ một lát. Lúc nãy em có gọi nhưng không thấy Lệ Ái nghe máy vì vậy hơi lo nên mới gọi cho anh xem anh có về chưa để nói anh nhắc Lệ Ái ăn cơm.”

“Để tôi lên phòng xem thế nào. Cảm ơn thiếu phu nhân đã nhắc nhở.”

Nói rồi tắt máy, Mạnh Thiếu Khiêm nhanh chân lên phòng ngủ. Vừa tiến vào gian phòng đã thấy Lệ Ái nằm nghiêng ngủ trên giường. Anh nhẹ nhàng đi đến ngồi bên mép giường, tay sờ trán cô. Bị sốt rồi. Tình trạng này luôn đến với Lệ Ái mỗi khi trời trở lạnh. Cơ thể cô vốn đã yếu nay còn đang mang thai nữa nên cứ cách một hai tháng là bị cảm sốt kéo dài mấy ngày. Mạnh Thiếu Khiêm đã cố bồi bổ cho cô nhiều lắm nhưng mà vẫn không khiến vấn đề này của Lệ Ái khỏi hẳn được.

Nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Mạnh Thiếu Khiêm thì thầm nhỏ bên lỗ tai xinh xắn:

“Ái Ái, dậy một chút đi em!”

Lệ Ái trong cơn mơ ngủ nghe thấy giọng nói quen thuộc chợt tỉnh giấc. Hai mắt từ từ mở ra, nhìn thấy Mạnh Thiêud Khiêm, cô thì thào:

“Anh về rồi! Thật xin lỗi em mệt quá nên không chờ anh được. À, buổi chiều chị Tiểu Vy mang nhiều đồ ăn cho em lắm, anh xuống nhà ăn đỡ nha đừng nấu ăn sẽ mất thời gian. Ăn uống tắm rửa xong sớm đi còn làm việc. Em không muốn thấy anh thức khuya đâu.”

Trái tim Mạnh Thiếu Khiêm run lên từng hồi….Cô gái ngốc này lại bỏ bê bản thân. Dù bệnh cách mấy, mệt mỏi cách mấy vẫn lo lắng cho anh trước. Thật sự là quá ngốc mà!

Xoa xoa gò má trắng mịn, Mạnh Thiếu Khiêm dịu dàng nhìn cô rồi nói:

“Em phải ăn chút gì mới được. Không ăn thì uống hai ly sữa cho tôi. Đến khuya tôi sẽ đánh thức em uống thêm nữa. Thế nào, muốn uống đến phát ngán hay là cùng tôi xuống nhà ăn cơm. Nói cho em biết, tôi bị đau dạ dày nếu không ăn thì sẽ rất khó chịu. Mà tôi không có ăn uống điều độ đâu. Cả ngày nay chưa ăn gì cả, khi nay đi gặp khách hàng còn uống rượu nữa….Ái Ái, em có muốn nhìn thấy tôi nhập viện không?”

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy tính uy hϊếp làm Lệ Ái run sợ….Người đàn ông này sao….Cô không biết nói gì chỉ nở nụ cười nhàn nhạt rồi đáp:

“Cứ thích uy hϊếp em. Biết người ta lo cho anh rồi còn lấy sức khoẻ ra doạ nữa…”

“Chẳng phải do em hay sao? Hứa với tôi sẽ tự chăm sóc được bản thân mà cứ cách mấy tuần lại thấy em bị bệnh. Lần này phải tăng dinh dưỡng thêm mới được. Người ta mang thai thì ngày càng đầy đặn còn em lại ốm nhách….Tôi đau lòng lắm! Ái Ái, mệt mỏi tôi hiểu nhưng em phải ăn vào để cơ thể không bị thiếu chất mà bé con cũng không bị ảnh hưởng nữa.”

Lời Mạnh Thiếu Khiêm nói ôn nhu như dòng suối mát, Lệ Ái ngượng ngùng nhìn anh. Có lẽ quyết định cùng anh thẳng thắng về việc mình mang thai là đúng. Anh quan tâm lo lắng cho mẹ con cô làm cô cũng được an ủi phần nào. Mang thai nhưng không bị bỏ rơi lại được người đàn ông mình yêu tận tuỵ chăm sóc thì còn gì bằng nữa. Tuy thời gian còn lại vài tháng nhưng cô sẽ trân trọng từng giây phút này. Sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời Mạnh Thiếu Khiêm dưỡng thai thật tốt.

Mạnh Thiếu Khiêm thấy Lệ Ái không trả lời cũng không nóng nảy lắm. Anh tiếp tục nói:

“Ngoan đi ăn rồi còn uống thuốc nữa. Xong rồi sẽ nói em nghe về tình hình vụ án của mẹ em.”

Nghe đến đây Lệ Ái tỉnh táo hẳn dù đầu có hơi choáng. Cô nắm cánh tay Mạnh Thiếu Khiêm thật chặt rồi hỏi:

“Có kết quả chưa anh, Tố Quyên thế nào?”

“Ăn cơm rồi mới nói!”

Mạnh Thiếu Khiêm thích thú nhướn mắt với Lệ Ái. Cô bĩu môi sau đó lại đáp:

“Em không ăn nhiều được không? Thật sự mệt lắm ạ, cơ thể cứ như muốn rã đi vậy….Mang thai thật vất vả quá đi…”

Đôi môi mỏng của Mạnh Thiếu Khiêm cong lên thật đẹp. Anh bế Lệ Ái lên tay từng bước tiến ra khỏi phòng ngủ. Vừa đi anh vừa cất tiếng:

“Ăn một chút thôi rồi tôi phan sữa để em uống thêm vào và uống thuốc. Đừng lo Ái Ái, đã có tôi!”

Cả hai người ngồi ăn tối, Mạnh Thiếu Khiêm pha luôn một ly sữa cho Lệ Ái uống sau khi ăn xong. Bữa ăn diễn ra rất nhanh kết thúc, Mạnh Thiếu Khiêm lại bế Lệ Ái về phòng giúp cô lau người thay đồ. Cơ thể Lệ Ái thất sự rất mệt, chắc là do mang thai và phát triển ngày càng lớn dần nên sức khoẻ cô cũng bị ảnh hưởng. Chẳng bao lâu Lệ Ái lại chìm vào giấc ngủ.

Mạnh Thiếu Khiêm tắm xong đi ra nhìn thấy thỏ con say giấc cũng không nở đánh thức. Anh sửa lại cho cô tư thế ngủ thoải mái, đắp chăn bông cho cô và chỉnh đèn với điều hoà. Công việc này anh đã quen từ lâu….Sau khi xong Mạnh Thiếu Khiêm đến thư phòng làm việc. Lúc nhận tin Lệ Ái hay mệt mỏi trong khi mang thai và cô dễ bị cảm sốt thì Mạnh Thiếu Khiêm đã hỏi Bảo Khang. Bảo Khang nói là do cơ thể Lệ Ái vốn yếu với cả độ tuổi mang thai của cô chưa thích hợp nên sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Mạnh Thiếu Khiêm nghe xong cảm thấy lỗi lầm của mình rất lớn…. Cô vốn dĩ là đứa trẻ đang phát triển bình thường, anh lại mang cô về rồi để chuyện thế này…Lệ Ái không trách anh, cũng không đòi hỏi anh điều gì cả….Là anh ích kỉ đã khiến cô tổn thương….Khi con ra đời rồi anh nhất định cho Lệ Ái câu trả lời thích đáng….

—————————————————————

Trình Trí ở trong phòng đi đi lại lại, ông ta cứ như muốn phát điên đến nơi. Nhận được tin từ thư ký nói có doanh nhân muốn mua một căn chung cư trong khu chung cư mới khiến ông ta vui mừng. Giá cả ông ta có thể tự do đưa ra nhưng vấn đề nan giải ở đây là thời gian. Người ta cho thời gian ít quá mà toà chung cư chưa xây đến đâu cả, ông ta không thể để mất mối làm ăn này được. Chắc phải điều thêm nhân công thôi và thúc giục xây nhanh. Mặc kệ an toàn hay không chỉ cần có thể bán là được. Nghĩ thế Trình Trí nở nụ cười gian ác rồi gọi điện thoại phân bố công việc với thư ký và tiến hành tăng tốc xây chung cư mới.

Về Trình phu nhân, hôm nay bà ta lại đến sòng bạc Phong Vũ chơi tiếp. Nhưng qua hơn mười cây bài vẫn chưa lời được đã thế còn lỗ thêm. Trong lúc đầu bù tóc rối chưa dám mở bài thì một bàn tay lại giúp bà ta cầm bài lên xem. Bà ta có phần bất ngờ sau đó người đàn ông thảy hai cây bài của bà ta ra bàn khiến bà ta cũng giật mình….Nãy giờ bà coi bài thì xui tận mạng tới người đàn ông này ra thì bài lại lên….chẳng lẽ người này hợp mạng với bà sao……

“Để tôi giúp chị. Thấy chị thua nhiều thế này tôi đứng xem cũng xót xa lắm.”

Giọng người đàn ông ấm áp lại còn đẹp trai khiến một phụ nữ trung niên như Trình phu nhân bà đây còn rung động chứ đừng nói đến đám thiếu nữ loi choi ngoài kia….Trời ơi hình như bà ta có chút cảm mến người đàn ông này rồi….

Tỏ vẻ ngượng ngùng, Trình phu nhân nói:

“Vậy nhờ cậu nhé! Thắng thua không quan trọng nhưng tôi thấy tôi với cậu rất hợp nhau. Cậu vừa đến là bài của tôi lại lên chứ không thấp như nãy….Xong việc nếu lời nhiều thì tôi sẽ chia cho cậu….”

Khoé môi người đàn ông nhếch lên một đường thật đẹp khiến gương mặt điển trai lại sáng bừng hơn. Cúi đầu khiến môi ghé sát tai bà ta mà thì thầm:

“Không cần chia, tôi chỉ muốn giúp chị lấy lại tiền thôi. Nhưng tôi muốn xin phép chị một điều là đêm nay tôi muốn ở bên chị….”

Trái tim Trình phu nhân như nổ tung, cơ thể run run lên. Bà ta say mê trước nhan sắc cùng giọng nói ấm áp của người đàn ông này…Vô cùng có mị lực khiến bà ta chìm đắm mà trả lời trong vô thức:

“Được, chỉ cần cậu thắng được nhiều tiền thì muốn bao nhiêu đêm tôi đều có thể cho cậu…”

Người đàn ông cong môi nháy mắt rồi tiếp tục giúp Trình phu nhân xem bài. Trong lòng anh ta đang kinh tởm lắm, anh không ngờ lão bà này dễ xiêu lòng như vậy.

Ngay lúc này cận vệ nhắn tin cho Mạnh Thiếu Khiêm báo cáo tình hình:

“Cá đã mắc câu thưa Mạnh thiếu”