"Tốt quá, chúng ta vỗ tay động viên quý cô khiếm thính này cái nhỉ." George vỗ tay cho có lệ, rồi nhìn Dư Tiếu cười, "Thưa cô, cô ngồi sắp xếp suy nghĩ lâu đến vậy, hẳn là trải nghiệm của cô rất phức tạp chăng?
Lúc này Dư Tiếu đã tiến vào trạng thái nhập vai, nghe vậy cô hơi quay mặt đi, lông mi run rẩy, đôi mắt nhuốm vẻ đau thương, "Nếu được phép lựa chọn, tôi chỉ mong sống một cuộc đời bình yên."
Nói đặng cô thở dài, Dư Tiếu ngước mắt lên chậm rãi kể.
"Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường ở một thị trấn nhỏ, cha mẹ tôi đều làm việc trong nhà máy..."
Nghe xong câu đầu tiên, Chu Tiểu Trân không khỏi cảm thán. Không hổ là chị Tiếu, nhoắng cái đã bịa ra được một câu chuyện, đâu giống mình đầu óc vẫn còn trên mây.
"Năm tôi bảy tuổi, trong một lần cùng bố mẹ đi mua đồ, tôi bị kẻ buôn người bắt cóc rồi bán lên núi làm con dâu nuôi từ bé."
"..." Đến cả Triệu Lam ngồi bên này cũng không khỏi nhấp nhổm, tự nhủ không biết lát nữa mình phải bịa làm sao để không thua kém Tiếu Tiếu đây.
"Bởi vì tôi còn quá nhỏ, chưa thể sinh con, nhà đó bắt tôi làm việc. Hằng ngày tôi phải làm việc từ sáng sớm đến tối mịt, mùa đông rét mướt vẫn phải ra sông giặt quần áo". Dư Tiếu đưa tay bụm mặt, phát ra tiếng thút thít, "Khi đó tôi còn nhỏ xíu, hai tay nho nhỏ bị đông lạnh vừa sưng vừa tấy, trông nào khác gì bị ném vào nồi nước hầm ba ngày ba đêm."
"..." Những bệnh nhân khác nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Dư Tiếu, đồng loạt nuốt nước bọt.
"Rồi tôi cũng trưởng thành." Dư Tiếu lặng lẽ giấu tay đi, "Lúc tôi mười bốn tuổi, bọn họ cảm thấy tôi đã có thể sinh con, nên muốn bắt tôi và đứa con trai ngốc nhà đó động phòng. Tôi nào có chịu, lén lút bỏ trốn, sau bao nhiêu vất vả cuối cùng cũng tìm được nhà mình. Ngờ đâu bố mẹ tôi đã sinh thêm một đứa con trai, hóa ra không phải tôi bị bắt cóc mà là do họ muốn dành tiền cho con trai nên bán tôi đi."
Quá khổ rồi, có người đã bắt đầu lau nước mắt.
"Họ muốn đưa tôi trở lại núi, nghe vậy tôi lại bỏ trốn đến một thành phố lớn làm việc. Tôi không đầu hàng trước số phận, tôi có tay có chân có thể tự nuôi sống bản thân, tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước số phận chết tiệt này!" Dư Tiếu nói, tay siết lại thành nắm đấm, vẻ mặt vô cùng kiên định.
"Đúng, cô làm đúng lắm!" Cảm xúc của đám bệnh nhân cũng bị dao động.
"Không đầu hàng trước số phận!"
Dư Tiếu sụt sịt nói tiếp: "Lúc đi làm tôi gặp một người bạn tốt, cô ấy giới thiệu cho tôi một công việc kiếm rất nhiều tiền. Tôi tin tưởng bạn là vậy nhưng ai ngờ cô ta lại lừa bán thận tôi. Tôi bị cắt một quả thận, không tiền không chỗ ở, suýt chút nữa thì chết, may sao lại được một bác sĩ tên là Kiều Trị cứu sống."
"..."
"Ôi, thực xin lỗi." Dư Tiếu giống như chim sợ cành cong, rụt rè nhìn George, "Thực xin lỗi, bác sĩ George, ý tôi không phải là anh, chẳng là vị bác sĩ đã cứu tôi cũng tên là Kiều Trị, họ Kiều tên Trị*."
(*Phiên âm của George trong tiếng trung là Kiều Trị, vì phó bản này phong cách phương tây nên mình giữ nguyên tên bác sĩ NPC là George s1apihd.com/thienthanhbupbe)
"Ha ha." George đáp: "Không sao, trùng tên là chuyện rất bình thường."
"Đúng vậy, cái tên Kiều Trị này ngoài đường nhan nhản, trùng tên cũng là chuyện dễ hiểu." Dư Tiếu thấy mặt George sầm xuống thì lập tức chuyển chủ đề, "Bác sĩ Kiều Trị vô cùng quan tâm săn sóc tôi, khoảng thời gian tôi không khống chế được bài tiết anh ta còn giúp tôi đổ bô, đã có lúc tôi cảm thấy đây là người đàn ông tốt nhất thế gian, tôi những tưởng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Nhưng không ngờ anh ta lại là một tên cầm thú, một tên cặn bã vô nhân đạo. Anh ta cứu tôi chỉ vì nhóm máu của tôi trùng với người bạn gái bị bệnh tim của anh ta, thứ anh ta muốn trái tim của tôi! Hu hu hu."
Dư Tiếu che mặt khóc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên dưới ánh mắt phức tạp của mọi người: "Anh ta giam tôi tra tấn tôi, tôi liều mạng bẻ gãy một tay một chân để trốn thoát. Tôi bất tỉnh trên một con phố bẩn thỉu vào một đêm tuyết rơi, rồi được một tay xã hội đen cứu. Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với tôi. Sau này tôi mới biết chúng tôi là bạn cùng lớp thời tiểu học, anh ấy đã thầm thích tôi từ khi ấy."
Câu chuyện của Tiếu Tiếu đi quá xa rồi, Triệu Lam thầm nhủ ai mà thèm tin. Sau đó cô quay sang bên thì thấy Chu Tiểu Trân nước mắt nhạt nhòa, khóc không kịp thở. =)))
Triệu Lam: "..."
"Chúng tôi cùng trải qua quãng thời gian hạnh phúc bên nhau. Ban ngày, anh ấy đến công trường vác gạch kiếm tiền nuôi tôi, còn tôi ở nhà giặt giũ, cơm nước cho anh. Nhưng có lẽ ông trời không muốn buông tha cho tôi. Bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi của tôi cùng tìm đến. Tôi đã rất sợ, anh ấy nói sẽ bảo vệ tôi, sẽ đưa tôi cao chạy xa bay. Chúng tôi còn chưa kịp đi xa thì đã bị tên bác sĩ Kiều Trị chó chết đáng bị băm vằm kia tìm được."
Nghe đến đây George khẽ nhướng mày, đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị người khác mắng, nhưng lại cảm thấy đặc biệt nhức nhối.
Chẳng ai chú ý đến anh ta, những bệnh nhân khác đang nóng lòng muốn biết điều gì xảy ra tiếp theo. Họ tranh nhau hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
"Bọn cô có bị bắt không?"
"Vâng, chúng tôi đã bị bắt." Dư Tiếu cười khổ, "Người tôi yêu nhất vì cứu tôi, đã bị tên bác sĩ Kiều Trị chó má sát hại một cách tàn nhẫn. Tôi hận, tôi đâu có làm gì sai, cớ sao tôi phải gánh chịu nhiều như thế?"
Tay trái cô siết thành quyền, "Tôi muốn trả thù!"
Tay phải cô siết thành quyền, "Tôi muốn những kẻ từng tổn thương tôi gặp báo ứng!"
Hai tay cô cùng siết lại thành quyền, "Nếu ông trời không thể cho tôi công bằng, tôi sẽ tự mình đòi lại công bằng!"
"Đúng vậy!" Dư Tiếu nom hăng hái không khác gì một cô nhóc mới lớn, liên tục vung nắm đấm lên trời, "Gϊếŧ bọn họ! Gϊếŧ bọn họ!"
Dư Tiếu: "Tôi cố ý tiết lộ hành tung để dụ họ tới, rồi dành khoảng thời gian tươi đẹp cuối cùng bên người mình yêu. Khi họ đến nơi, tôi liền châm lửa đốt bình ga. Ngọn lửa bừng bừng ấy nuốt sống tất cả... rồi tôi đến đây."
Cuối cùng cũng nghe được đoạn kết, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi đã kể xong." Dư Tiếu khiêm tốn mà lại chân thành nói lời cảm ơn, "Cảm ơn mọi người." Đã nghe tôi chém gió lâu như vậy.
Bỗng tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, Chu Tiểu Trân cũng vừa khóc vừa vỗ tay.
Tranh thủ lúc mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào Dư Tiếu, Triệu Lam nghiêng người thì thầm hỏi: "Em khóc cái gì? Những gì Tiếu Tiếu nói đều là giả."
"Em biết." Chu Tiểu Trân nước mắt tèm lem. "Nhưng mà cảm động quá."
Triệu Lam bó tay, không biết nói gì nữa.
"Thực ra em cũng đã bịa được chút chuyện." Chu Tiểu Trân khóc càng thương tâm, "Nhưng có lẽ khó vượt qua được chị Tiếu rồi."
Triệu Lam: "..."
Cảnh tượng náo nhiệt này thật là ngứa mắt, George cáu kỉnh đứng dậy nói, "Được rồi, tiếp tục thôi, xin hỏi ai là người kể tiếp theo?"
"Tôi!" Chu Tiểu Trân hưng phấn giơ tay lên, "Tôi, tôi!"
Mắt George giật giật, giả bộ mình không nhìn thấy. Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bỗng chỉ Chu Tiểu Trân mà nói: "Được, vậy chị nói trước đi, xong thì đến lượt em."
George: "..."
"Khụ khụ." Chu Tiểu Trân hắng giọng, mặt không giấu được vẻ phấn khích, cô bé hào hứng nói: "Tôi tên là Thiếu nữ ấp trứng 438, năm nay mười tám tuổi. Số tôi thật khổ. Năm mười sáu tuổi, công ty của bố tôi phá sản, ông bán tôi cho tổng tài của công ty đối thủ. Đêm động phòng hôm đó, anh ta nói mình hận tôi, vì sự tồn tại của tôi khiến anh ta không thể cưới người con gái mà anh ta hằng yêu. Vì thế anh ta trói tôi trên ghế, bắt tôi phải tận mắt nhìn cảnh anh ta mây mưa cùng người khác trên nơi vốn là giường tân hôn của chúng tôi..."
"..." Cằm Triệu Lam chầm chậm rơi xuống, không khép lại nổi.
...
Sau khi Chu Tiểu Trân kể xong, khán giả lại nổ ra một tràng pháo tay.
George xuất thần, khuôn mặt không để lộ bất cứ chút cảm xúc nào như thể đang đeo mặt nạ.
"Tiếp theo." George nhìn về phía Triệu Lam, đằng nào thì cũng vậy, chết sớm siêu sinh sớm, "Cô có muốn nói luôn không?"
Triệu Lam lúng túng nhìn cô bé buộc tóc đuôi ngựa ngồi đối diện đang nhấp nhổm, "Hay là...để lượt sau được không?"
"Tôi muốn cô nói trước." George lạnh lùng nhìn Triệu Lam.
Hơi thở Triệu Lam nghẽn lại, cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng hạ xuống, cô vội vàng đáp: "Được rồi để tôi nói, nguyên nhân tôi tới đây rất đơn giản, sáng đó tôi đi làm muộn nên đã vượt đèn đỏ, đυ.ng phải một chiếc xe chở rác chạy hướng đối diện nên tôi đã đến đây. Tôi nói hết, mời mọi người tiếp tục."
...
Sau khi mọi người nói xong, George trở lại bộ dạng lịch sự khi trước.
"Bài đánh giá kết thúc." George đảo mắt nhìn lướt qua tất cả bệnh nhân, "Tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của mọi người mà sắp xếp lại giường. Giờ cũng không còn sớm, mọi người có thể gặp y tá để lấy bữa tối và thuốc của ngày hôm nay, chúc mọi người ngủ ngon."
Tác giả có lời muốn nói: George đáng thương không biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.