Diễn Đàn Giao Lưu Của Bệnh Nhân Bệnh Viện Số 4

Chương 6: Chị Tiếu trâu bò quá

006: Chị Tiếu trâu bò quá

Đêm tối đen kịt là lúc thích hợp để ngủ, Dư Tiếu dang chân tay thành chữ đại ngủ vắt lưỡi. Triệu Lam vừa bị lăn lộn nằm im trên giường, cô không dám động đậy, cùng lúc đó Chu Tiểu Trân nằm giường giữa cũng hồi hộp dỏng tai lắng nghe.

Tiếng bước chân dừng lại bên giường Dư Tiếu, một vật đè xuống gối cô, nếu lúc này đèn sáng thì Chu Tiểu Trân sẽ biết vật đặt bên giường kia là một bàn tay trắng bệch, sưng tấy, méo mó.

Nhưng cả hai cô chẳng có siêu năng lực nhìn xuyên đêm nên chỉ đành nằm bất động trên giường, lòng hướng thần phật và mười tám đời tổ tông khấn vái. Hy vọng Dư Tiếu sẽ không tỉnh lại, hy vọng Dư Tiếu không có việc gì.

"Để chị xem là ai không ngoan nào..."

Một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên trong phòng bệnh lặng ngắt, tựa như đang dán bên tai Dư Tiếu thì thào. Thường thì người dẫu ngủ say đến đâu cũng sẽ bị thanh âm này đánh thức. Dư Tiếu ngủ không sâu giấc, nhưng trừ hai người bạn cùng phòng bệnh thân yêu thì chẳng ai biết rằng thực ra lúc này cô điếc đặc.

"Ai lừa y tá sẽ bị ăn thịt..."

"Hì hì hì..."

Mười phút qua, phòng bệnh lại rơi vào yên lặng, bóng đen ở đầu giường Dư Tiếu có vẻ hoang mang, nó cần cù lao động bao năm qua nhưng vẫn là lần đầu gặp được loại bệnh nhân ngủ như chết thế này.

Mà thôi kệ đi, nó còn cách khác mà, bàn tay sưng tấy vặn vẹo chộp vào cần cổ mảnh khảnh của người nằm trên giường.

Trong cơn mê Dư Tiếu bỗng cảm thấy bất an khi làn da ở cổ chạm phải hơi thở lạnh lẽo. Cô vô thức rụt cổ lại, cuộn chăn trở mình. Đầu trượt khỏi gối làm cô thấy không thoải mái, cô lại kéo gối xuống dưới mặt, co người lại như con tôm ngủ ngon lành.

Lúc này không ai phát hiện phía dưới gối lộ ra một góc giấy màu vàng.

"Ôi... Thật là hư quá đi..."

Lúc những ngón tay vặn vẹo kia chậm rãi vươn tới, Triệu Lam gấp muốn khóc, nhỡ Tiếu Tiếu tỉnh lại thì phải làm gì tiếp bây giờ? Liều mạng với thứ kia sao? Ba người các cô bệnh tật quấn thân, liệu hợp lại có đủ sức đánh quỷ không?

Bỗng móng tay đen như mực chạm phải tờ giấy vàng, phát ra tiếng bụp nho nhỏ.

"?"

Lá bùa vốn như một tờ bình thường bỗng lặng lẽ rung lên, những nét chu sa trên giấy đột nhiên sáng lên, tựa như dung nhan tuôn trào.

Bùa Vận Lôi Đả Túy!

Bùa chú của Đạo Môn tinh hoa ảo diệu, đúng như cái tên của mình, bùa Vận Lôi Đả Túy được dùng để triệu hồi sấm sét, là bùa chú chuyên dùng để trừ ma.

"Oành!!!!"

Trong phòng bỗng lóe lên một tia sấm sét, cả phòng bệnh sáng choang như ban ngày, phản chiếu gương mặt tái nhợt sợ hãi của Chu Tiểu Trân và Triệu Lam. Tiếng nổ lớn rung động ấy tận đến khi sấm sét biến mất như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Giữa tiếng sấm rền, họ dường như nghe thấy một tiếng hét chói tai đầy thê lương...

Dư Tiếu ngủ một giấc cực kì thỏa mãn, không mộng mị, cũng không mắc tiểu. Cô ngủ thẳng cẳng tới hừng đông, tận đến khi đèn trong phòng lại sáng lên mới từ từ mở mắt.

Nằm trên giường ngẩn người nhìn ngọn đèn, Dư Tiêu ngẩn ngơ hồi lâu, chuyện phát sinh ngày hôm qua cứ như một giấc mộng. Dư Tiếu nằm trên giường uể oải vặn người, chuẩn bị chào hỏi hai người bạn cùng phòng thân yêu. Vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người kia đều ngồi co quắp ở đầu giường, tay ôm chân, cằm rúc giữa hai gối. Họ nghiêng đầu, quầng thâm trũng sâu, ánh mắt vô hồn nhìn cô chằm chằm.

Dư Tiếu hết hồn, "Làm cái gì đấy? Sao nhìn em như thế?"

Vừa ngoảnh lại đã thấy trên chiếc chăn đắp trên người mình có một dòng chữ đỏ tươi như máu. Nhìn kỹ lại, quả thật ba chữ đó dùng máu tươi viết thành— BÀ HẬN MÀY!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Chuyện gì đây?" Dư Tiếu giận dữ kéo chăn ra, "Em đã làm cái gì để hai người phải hận đến mức này!"

"Chị Tiếu." Chu Tiểu Trân khàn khàn giọng hỏi, "Chị nghe được rồi à?"

"Dĩ nhiên rồi!" Dư Tiếu chống nạnh, "Chị đã bảo ngủ một giấc là khỏe mà, hai người thừa dịp chị không nghe được chơi xấu chị có phải không?"

Hai người nhìn Dư Tiếu bằng ánh mắt phức tạp.

"Tiếu Tiếu à..." Triệu Lam vừa yêu vừa hận nhìn cô, "Chuyện xảy ra tối qua em không biết chút nào ư?"

Dư Tiếu sửng sốt, sau đó nhìn ba chữ máu me trên chăn đầy suy tư: "Tối qua chắc chắn là có chuyện nhỉ, nhưng em lại chẳng cảm thấy gì."

"Cái này không quan trọng." Chu Tiểu Trân xuống giường, đột nhiên gập chân quỳ trước giường Dư Tiếu.

Dư Tiếu sợ hãi, "Em làm sao thế? Sáng sớm đã hành đại lễ là sao?"

"Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!" Chu Tiểu Trân nắm tay Dư Tiếu thành kính nói: "Con nguyện ý hầu hạ sư phụ, xin người hãy truyền bí kíp cho con đi!!!"

"Điên rồi điên rồi!" Dư Tiếu trượt khỏi giường, chạy qua chỗ Triệu Lam, "Chị Lam, con bé này điên rồi!"

Triệu Lam nhìn thấy cô chạy sang giường mình trốn thì nói với Chu Tiểu Trân: "Tiểu Trân đừng làm như vậy, chẳng ra dáng thục nữ tí nào."

Từ nhỏ Chu Tiểu Trân đã có ước mơ là trở thành thục nữ như mẹ của cô bé, chỉ tiếc trẻ trâu quá nên toàn thoát vai. Nghe vậy, cô lập tức bừng tỉnh, "Chị Lam nói đúng, em phải rụt rè."

Triệu Lam hài lòng gật đầu, sau đó khoác vai Dư Tiếu nói: "Tiếu Tiếu em nhìn chị xem? Có đủ tư cách làm đồ đệ của em không?"

"..."

Phải mất một lúc lâu các cô ấy mới giải thích được rõ ràng chuyện xảy ra tối qua cho Dư Tiếu, Dư Tiếu nghe xong mà há hốc mồm không khép lại nổi. Cô nhấc chiếc gối lên thì thấy lá bùa tối qua để đó đã không cánh mà bay, chỉ vỏn vẹn sót lại một nắm tro tàn.

"Ghê thật." Dư Tiếu ôm ngực nói, "Hóa ra mình đỉnh vậy sao?"

Lần đầu vẽ bùa mà thành công luôn!

"Cảnh tượng tối hôm qua thật sự giống..." Chu Tiểu Trân vì bệnh mà nghỉ học khá nhiều, vắt óc suy nghĩ nên miêu tả như thế nào, "con bò nhỏ phi máy bay lên trời!

Vẻ mặt Triệu Lam cạn lời, kéo Chu Tiểu Trân đang đánh đu trên người Dư Tiếu ra, chân thành nói: "Tiếu Tiếu, cám ơn em, nếu không có em thì đêm qua chúng ta có thể đã chết rồi."

Chứ còn gì nữa, tối qua vì họ chưa ngủ nên chắc chắn sẽ bị quỷ ăn thịt hết. Căn cứ vào cách kiểm tra phòng của nữ quỷ, dù gọi mà không tỉnh thì cũng bị lắc đến chết, trừ phi bất tỉnh, còn không thì có ngủ sâu đến mấy cũng bị lắc tỉnh thôi.

"Có chỗ không ổn." Dư Tiếu nói: "Nếu kiểm tra phòng theo cách này thì chẳng bệnh nhân nào sống nổi."

"Đúng vậy." Triệu Lam vẫn còn sợ đáp, "Nếu em không có lá bùa thì chúng ta đã..."

Dư Tiếu siết tay, "Em muốn khiếu nại!"

"..." Chu Tiểu Trân đần mặt, "Chị muốn khiếu nại ai? Khiếu nại quỷ á? Khiếu nại bằng cách nào?"

Dư Tiếu rút điện thoại di động ra, mở Diễn đàn giao lưu bạn cùng phòng bệnh Tứ Viện, "Chị thấy mọi người trên diễn đàn nói có thể khiếu nại nhân viên bệnh viện."

Mắt Triệu Lam sáng lên, hồi đi học cô là fan não tàn chân chính, am hiểu nhất là việc báo cáo người khác.

"Để chị!" Triệu Lam tự tin tràn đầy, "Mở mục đó đi, để chị nghiên cứu cho."

Bệnh nhân ở Tứ Viện nào có giống mấy newbie Lục Viện, đều là dân lão làng kinh nghiệm phong phú cả đấy, họ thường xuyên tạo chủ đề để giao lưu, chắp vá lại được một quy trình báo cáo rất hiệu quả.

Sau khi nghiên cứu trong chốc lát, Triệu Lam gọi cho Phòng Giải quyết tranh chấp của Lục Viện.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi hiện không có người nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau..."

"Đậu mè!" Triệu Lam tức điên, "Cái bệnh viện chó má, có cái điện thoại cũng gọi không xong!"

"... Chị có nghĩ là" Dư Tiếu chỉ chỉ thời gian trên màn hình điện thoại, "do chưa đến giờ làm việc không?"

Hiện tại là 7:53, trừ bộ phận cấp cứu thì các phòng ban khác của bệnh viện sẽ vào làm lúc tám giờ đúng.

"..." Hiển nhiên Triệu Lam không tiêu hóa nổi chuyện mình có thể quên loại thường thức cơ bản này.

"Không sao đâu, đợi thêm mấy phút thôi mà." Chu Tiểu Trân nhẹ giọng trấn an, "Mình đợi mấy phút là được."

Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng con số đầu tiên cũng nhảy sang số tám, trong phòng bệnh bỗng xuất hiện thay đổi.

"Ding dong!"

Trong phòng vang lên một âm thanh trong trẻo, kèm theo đó là một tiếng nhạc êm tai, theo tiếng nhạc rèm cửa từ từ kéo sang hai bên, lộ ra thế giới bên ngoài ô cửa.

Lúc này dường như Dư Tiếu quên hết lời dặn dò tránh vận động mạnh của bác sĩ, cô lấy tốc độ trăm mét trên giây lao ngay đến bên cửa sổ. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi, xung quanh là cây cối xanh tươi, trên bãi cỏ xanh là trăm hoa đua nở, cá tung tăng bơi lội trong hồ nước trong veo, xa xa là núi non hùng vĩ trùng trùng điệp điệp.

Quả là một khung cảnh hoa thơm nước biếc vô cùng sinh động!

Mẹ ơi, ai thèm ngắm cái loại núi ma này chứ! Bệnh viện của các cô vốn nằm giữa trung tâm thành phố cơ mà!

"Trời ạ." Chu Tiểu Trân chảy nước mắt, "Đây là chỗ quỷ quái nào vậy?"

Triệu Lam vốn đã nghi ngờ từ trước nhưng cũng chẳng ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này, "Haiz, nghĩ thoáng chút, dù bên ngoài có là cảnh vật quen thuộc thì chúng ta cũng chẳng thể nhảy qua cửa sổ chạy được, chỗ này là tầng mười ba đấy."

Tiếng nhạc trên radio tiếp tục vang lên, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, "Ngày mới tươi đẹp đã bắt đầu~ Sau đây là bản tin buổi sáng của bệnh viện."

"Hôm qua, bệnh nhân phòng 15 Tam Viện biệt danh "Anh đây là truyền kỳ" vô cớ ẩu đả với nhân viên y tế, hiện đã được giao cho Phòng giải quyết tranh chấp của Tam Viện xử lý."

"... Bảng điểm của Tứ Viện đã được cập nhật, bệnh nhân biệt danh "Gia Cát Lượng hỏa thiêu động Bàn Tơ" vinh danh đầu bảng, chúng ta cùng chúc mừng cho bệnh nhân ấy nào~..."

"..."

"Bốn giờ chiều hôm qua, Lục Viện đã chính thức đưa vào sử dụng. Nhân viên y tế cùng bệnh nhân tích cực phối hợp điều trị, trải qua một đêm cố gắng, cuối cùng có 97 bệnh nhân đã kiên cường sống sót, chúng ta cùng chúc mừng họ nào. Giường bệnh của Lục Viện hiện còn trống, chúng tôi sẽ tích cực tiếp nhận thêm nhiều bệnh nhân mới, cố gắng hết sức để giúp họ thoát khỏi đau đớn..."

"Đậu vừng!" Chu Tiểu Trân không nhịn nổi nữa, "Chết là hết đau chắc?"

Khóe miệng Dư Tiếu giật giật, "Kệ đi..."

"... Thông qua nỗ lực chung của nhân viên y tế và bệnh nhân, hoạt động Lục Viện đã đi vào nề nếp. Bảng điểm của Lục Viện cũng được đưa vào hoạt động, bệnh nhân biệt danh "Truyền nhân điếc" vinh danh đầu bảng, chúng ta cùng chúc mừng cho bệnh nhân ấy nào..."

"Vãi chưởng, chị Tiếu trâu bò quá." Chu Tiểu Trân kích động đập lên lưng Dư Tiếu, "Chị đứng hạng nhất nha!"

"... Bệnh nhân này đã thể hiện xuất sắc vào ngày hôm qua và giành được giải thưởng phụ "Sự phẫn nộ của cô y tá xinh đẹp". Vì danh hiệu cao quý này, chúng ta hãy cùng chúc mừng bệnh nhân này một lần nữa..."