Quyên Tử đã vượt qua một tháng trời khốn cùng nhất đời mình. Không, không phải một tháng, là một năm lẻ một tháng. Nói ngắn gọn, Triệu Minh chồng cô vừa qua đời, qua đời ở tuổi 30. Năm rồi, cô tất bật qua lại nhà và bệnh viện như con thoi, về sau, bán mất căn hộ và xe, cô cũng chẳng còn nhà nữa. Cô kê giường trong viện, trằn trọc từng đêm, cuối cùng thì anh vẫn đi. Thật ra bệnh anh đã vô phương cứu chữa, đến bác sĩ cũng nói cô thực sự không cần đổ thêm tiền vào nữa. Ngay từ ban đầu, bác sĩ đã gọi Quyên Tử vào, cất giọng bình tĩnh tới độ cay nghiệt, “Đây là căn bệnh hoàn toàn không có hy vọng chữa trị. Trên lý thuyết, kỳ tích có tồn tại, nhưng tôi chưa từng được chứng kiến.”
Lòng Quyên Tử rối như ruột tằm, khóc toáng lên trong văn phòng bác sĩ, khiến bác sĩ nam trẻ tuổi nọ phải vội vã mở cửa chứng minh cho sự trong sạch của mình. Rồi sau đó, Quyên Tử gượng cười nói với Triệu Minh, như một bộ phim truyền hình tục tằn cùng cực, “Không sao, chỉ có chút vấn đề không đáng kể thôi.” Ban đầu cô rất sợ không giấu được Triệu Minh. Đôi mắt cô sưng như hai quả đào, còn bệnh nhân thì luôn nhạy cảm tinh ý. Song Triệu Minh không hề hoài nghi, anh chỉ bảo, “Anh nghĩ chắc bệnh tình không đơn giản như em nói, nhưng em yên tâm, người anh như gang thép, cùng lắm nằm tĩnh dưỡng vài tháng là khỏe.” Nói đoạn, anh trộm ngó vẻ mặt cô, cô cười: “Mấy tháng kia à! Anh ỷ có bệnh để hô mưa gọi gió phải không? Bác sĩ bảo cùng lắm chỉ một tháng thôi là anh lại khỏe như vâm!” Giờ nghĩ lại, cô đã bắt đầu trưởng thành từ giây phút ấy. Trước đó, cô chẳng hay biết mình có năng khiếu diễn xuất xuất sắc như vậy, xem ra đa phần nhân tài đều được tôi rèn nhờ hoàn cảnh.
Đồng thời, từ khoảnh khắc đó cô đã quyết tâm quên đi mọi điều không vui giữa mình và Triệu Minh. Kể ra bảo không vui thì nhẹ nhàng quá, nói một cách chuẩn xác, bọn họ gần như đã chuẩn bị ly hôn rồi, nguyên nhân rất đơn giản, Triệu Minh có người đàn bà khác, cô tìm được bằng chứng. Trong thế giới của cô, đen là đen, mà trắng là trắng, cô không cho phép thứ màu xám xịt nhờ nhờ tồn tại. Huống chi cô còn đang mang bầu hai tháng, cô phá thai, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, sẵn sàng ly hôn với Triệu Minh. Lúc thu xếp mọi chuyện, thứ cảm giác gần như bi tráng cuồn cuộn trong tim cô: “Hừ! Không có anh tôi vẫn sống được!”
Nếu ly hôn với Triệu Minh, đương nhiên Quyên Tử có thể sống tốt. Dù cô ngây thơ, sáng nắng chiều mưa nhưng cũng có chút nhan sắc, vả lại của hồi môn của cô rất dày dặn. Đó là tài sản bố mẹ để lại cho cô. Từ nhỏ cô đã được dì nuôi nấng, dì không có con, chiều chuộng cô tới mức coi trời bằng vung, lại nhờ có gia cảnh sung túc nên cô chẳng khác nào công chúa. Về sau dì kết hôn, chuyển tới Canada cùng dượng, khi ấy cô đã trưởng thành, không thân thiết với dượng lắm, lại đang yêu Triệu Minh say đắm nên ở lại nước. Những tưởng đời mình là con đường bằng phẳng, rồi đây cô sẽ kết hôn, sinh con, giúp chồng, dạy con, nào ngờ lại gặp chuyện bất trắc?
Sai lầm của Triệu Minh đã để lại cho cô một cú sốc quá lớn, cô thấy trời như sập xuống; ai nghĩ sau đó Triệu Minh lại đột nhiên phát bệnh? Triệu Minh mắc bệnh thì thôi cũng đành, sao lại là căn bệnh hiểm nghèo xác suất một phần chục triệu thế này? Câu chuyện mới chỉ bắt gặp trên ti vi không ngờ lại diễn ra ngoài đời thực, lại ập xuống cuộc đời Quyên Tử. Hơn nữa mẹ chồng cô, mẹ Triệu Minh, vốn là một người đàn bà có học thức cao, lại chỉ thẳng mặt cô mà mắng cô hại đời Triệu Minh. Bà nói mình vốn đã không ưng Quyên Tử, một con bé sinh viên cao đẳng dởm, làm cái công việc hiệu đính tẹp nhẹp. Con trai bà là nhân tài giới IT, 15 tuổi đã được tung hô làm thần đồng máy tính, 23 tuổi du học châu Âu, tuấn tú lịch lãm, gần được như coi là người đại diện cho công ty. Sao đang yên đang lành lại mắc bệnh? Không cần nghĩ cũng biết tại Quyên Tử khắc chồng, ban đầu bà đã không đồng ý, nhưng tiếc rằng lại chẳng phản đối đến cùng, vân vân.
Vốn dĩ Quyên Tử cũng thuộc nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng, cô chẳng biết làm sao mới phải, hé môi mấy lẫn, cuối cùng chỉ vùng vẫy thốt: “Anh ấy là nhân tài IT thì sao? Con là hiệu đính viên còm thì sao? Nhà và xe đều là hồi môn của con!”
Mẹ chồng cười lạnh: “Đừng có mà vờ vịt! Cô ư? Hồi môn của cô ư? Cô tưởng cô là ai? Bây giờ cô bắt đầu chối bay chối biến, định độc chiếm tài sản chứ gì? Tôi nói cô hay, tôi cũng có quyền thừa kế, tôi đã nhờ một người bạn ở tòa án đóng băng tài sản của Triệu Minh để cô khỏi tẩu tán…”
Quyên Tử thấy trời đất quay cuồng… May là tất cả kết thúc rồi, phải, tất cả đã kết thúc. Bệnh tình Triệu Minh ngày một phức tạp, thế là họ bán sạch mọi thứ, bao gồm cả công ty của Triệu Minh, còn vay mượn một khoản lớn. Cuối cùng, những lần ghé thăm của mẹ chồng thưa dần, bà không nhắc đến tiền thuốc men. Khoảng thời gian Triệu Minh hấp hối, Quyên Tử đã kiệt sức, chỉ còn cái vỏ đèn cạn dầu. Nói khó nghe nhưng nếu Triệu Minh không đi, chắc cô sẽ chết trước.
Cuối cùng, tất cả cũng kết thúc. Triệu Minh đã được chôn cất. Lo hậu sự xong xuôi, tiễn tốp bạn tới an ủi. Quyên Tử ngủ li bì hai, ba ngày liền trong căn hộ nhỏ đi thuê. Đến tận khi tỉnh giấc, tỉnh táo lại rồi cô mới thấy đau. Cô chợt nhận ra một sự thật, Triệu Minh thật sự đi rồi. Cô không sao diễn tả nổi cái cảm giác nát tim nát gan này.
Tiếc thay cô còn chẳng giữ nổi cái quyền đau khổ được lâu. Cô nhận được tin dì mình mất. Người dì yêu cô nhất cũng đi rồi, cô không còn người thân trên đời nữa. Đây không phải điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là cái chết của dì khiến món nợ của cô càng thêm trĩu nặng. Cô chưa tính ra con số cụ thể, áng chừng hai trăm nghìn, nếu có dì thì đây chỉ là vài đồng lẻ. Vốn dĩ cô định khi mọi chuyện ở đây kết thúc sẽ tới nương nhờ dì, thay đổi môi trường, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng hiện giờ… trong thư, dượng còn chẳng có ý gọi cô về chịu tang, cô biết mở miệng xin vay tiền thế nào đây? Chứ đừng nói là tới Canada.
Cũng may chủ nợ toàn là bạn bè, chắc họ sẽ không làm khó cô. Nhỉ? Thật vậy chăng? Chẳng mấy chốc Quyên Tử đã phát hiện mình sai rồi.
Đương nhiên cô sai rồi. Trong một đêm trăng thanh gió mát, Quyên Tử chợt tỉnh ngộ, cô đã có 25 năm cuộc đời quá đỗi may mắn. May mắn tới mức… cô như một đứa ngớ ngẩn. Cô thật sự không ngờ phía sau gương mặt của bạn bè mình còn có một bộ mặt khác. Trước đó, khi cô hào phóng thanh toán mọi cuộc vui, những người xung quanh đều thật đáng yêu phải, họ cho cô nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ nhất của mình. Khi ấy cô cảm thấy thế giới này nhuộm sắc tường vi.
Thật ra Quyên Tử đã lờ mờ đoán được tình hình sẽ không đơn giản tới vậy. Một năm vừa qua khi Triệu Minh mang bệnh, từ lúc họ bán nhà, sắc tường vi đã bắt đầu nhạt màu. Nhưng cô nghĩ mình còn có vài người bạn, chí ít cô có Minh Lệ, Minh Lệ đã đồng hành bên cô suốt chặng đường trưởng thành. Nhớ thời cô và Minh Lệ học cùng lớp, gia cảnh Minh Lệ không được khá giả cho lắm. Đại hội thể thao của trường yêu cầu học sinh đi giày lưới trắng, đó là kiểu giày đánh bột chuyên dụng, trắng tới lóa mắt. Minh Lệ tô đôi giày của mình bằng phấn viết bảng, biến nó thành giày lưới trắng. Cô giáo thấy nhưng không nói gì, còn đám nam sinh trong lớp lại cười đứt hơi. Đám trẻ khi ấy rất tàn nhẫn, Quyên Tử xông tới, kéo Minh Lệ ra sau lưng, tranh luận với cậu học sinh cười lớn tiếng nhất. Đứng trước mặt Quyên Tử như một nàng công chúa, cậu nam sinh co rúm lại, làu bàu một câu rồi chạy biến. Hôm ấy Quyên Tử bỏ tiền mua cho Minh Lệ một đôi giày lưới trắng. Từ đó trở đi, phàm là thứ nhà Minh Lệ không mua được, Quyên Tử đều mua cho cô. Mới tí tuổi đầu mà tiền tiêu vặt của Quyên Tử đã nhiều hơn thu nhập của cả gia đình Minh Lệ. Cứ như thế suốt từ trung học lên tới đại học. Vào đại học, Minh Lệ không học cùng trường với Quyên Tử nhưng Quyên Tử vẫn thường tới thăm bạn, lần nào cũng hào phóng bảo: “Cậu thiếu gì cứ bảo tớ, tớ sẽ mua cho cậu.” Nom như một người chị gái. Đương nhiên không phải Minh Lệ không cống hiến gì cho tình bạn này, cô đã cống hiến thời gian quý giá của mình để phụ đạo cho Quyên Tử, giúp bạn làm bài tập, bỏ hết sách vở của mình để dạy Quyên Tử những đề bạn không biết làm trong đêm trước kỳ thi vào cấp 3 và đại học. Ngoài ra, họ cũng không bao giờ giấu giếm nhau, họ trò chuyện, chia sẻ với nhau gần như tất cả, bao gồm cả tình yêu của Quyên Tử.
Vậy nên Quyên Tử không ngờ Minh Lệ sẽ là người đầu tiên tới đòi nợ. Cô thật sự không muốn nhớ lại quá trình cụ thể, cũng không nhớ nổi. Khoảnh khắc Minh Lệ bước vào nhà, cô đã định ôm bạn mình bật khóc. Cô đã gọi điện báo cho Minh Lệ tin dì mình qua đời. Cô nghĩ chắc chắn Minh Lệ sẽ không bỏ mặc cô. Chắc chắn Minh Lệ sẽ nghĩ cách giúp cô.
Quyên Tử không ngờ cái chết của dì khiến Minh Lệ sốc, đau đớn và thương xót còn hơn cả cô. Đến lúc này cô mới hay cuộc hôn nhân của Minh Lệ không yên ấm, vốn Minh Lệ định đi Canada cùng cô, khoản tiền Minh Lệ cho cô vay là tiền công quỹ, “Nhất định tuần sau cậu phải trả tiền cho tớ, nếu không thì tớ chết mất.” Minh Lệ nước mát lưng tròng.
Quyên Tử nhìn gương mặt Minh Lệ, gương mặt còn đau khổ hơn cả mình, cảm thấy mỗi phút trôi qua mình như già đi mười tuổi. Trước đó, cô là người phụ nữ 25 tuổi với tâm hồn thiếu nữ 18. Sau đây, cô là người phụ nữ 25 tuổi với tâm hồn đã 45 mùa lá rụng.
Tiễn Minh Lệ về, Quyên Tử nằm trên chiếc giường lò xo độc nhất trong nhà, đau lòng xót dạ tìm cách kiếm được 10.000 đồng trước tuần sau. Cô nên hình dung cảm xúc mình dành cho Minh Lệ thế nào đây? Không, chẳng cần phải hình dung nữa rồi. Lúc này, Quyên Tử chẳng còn tâm trí lo cho cảm xúc của mình nữa, đầu tiên cô phải giải quyết cho xong vấn đề.
Quyên Tử trằn trọc suy nghĩ, rồi lại bật dậy nấu một gói mì ăn liền, nghĩ từ sáng tới tối mà vẫn không ra. Chuyện đã tới nước này, cô không dám tưởng tượng mình còn bạn bè nữa, cô thật sự không biết kiếm đâu ra 10.000 đồng cho Minh Lệ. Cô nói thật, cô đã nghĩ hết cách nhưng vẫn uổng công. Quyên Tử của hiện tại biết lấy đâu ra 10.000 đồng? Ba tháng trước cô đã xin thôi việc, đồ đạc cũng bán sạch, dù giờ có kiếm đâu ra một ông đại gia, bán thể xác và linh hồn mình thì e người ta cũng chê ả góa phụ như cô!
Chẳng biết trăng đã lên từ bao giờ, Quyên Tử gục đầu giữa đầu gối, dường như cô còn chẳng có sức mà khóc. Cô nhớ nhớ Triệu Minh. Khi ấy anh luôn chăm lo cho cô chu đáo, buối tối đi ngủ cô hay đặt tay lên ngực, rồi mơ thấy ác mộng triền miên. Lúc nào Triệu Minh cũng khẽ khàng kéo tay cô xuống, một đêm kéo không biết bao nhiêu lần. Dù là lúc đang ngủ say, Triệu Minh cũng có thể nhận ra cô đang gặp ác mộng qua hơi thở rồi vô thức kéo tay cô ra.
Nghĩ tới đây, Quyên Tử không cầm lòng nổi nữa, cuối cùng cũng đau đớn bật khóc…