Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 2

Mùa đông năm 2003.

Hai năm sau đó, phía Nam tỉnh vào đông sẽ không có tuyết rơi, nhưng mỗi khi vào tết âm lịch thì tiết trời lại vô cùng lạnh. Sở Sở ngồi trên sô pha nhà họ Giang, ngượng ngùng che giấu đôi tay đã nứt nẻ.

Giang Dạ Vũ vẫn y như năm xưa, từ trên giá sách rút quyển “Harry Potter” ra, vẫn dùng bút máy viết lên sách câu tương tự rồi đưa cho Sở Sở.

Bọn họ vẫn như trước hiếm khi nói chuyện với nhau, hoa mai trong sân đã nở rộ, Sở Sở đứng bên cửa sổ ôm sách nghiêng đầu nhìn sang, cây cối bên hồ sắp sửa điêu linh, hiu quạnh đến khó chịu.

Giang Dạ Vũ đang học cấp ba, thành tích lần đầu thi thử đứng thứ năm toàn tỉnh, có vẻ anh không được vui lắm, vẫn ngồi đọc sách một mình trước bàn học. Đây là lần đầu tiên Sở Sở thấy anh đeo kính, cặp kính che đi đôi mắt lạnh nhạt xa cách của anh, thoạt nhìn trông có vẻ nhã nhặn ôn hoà. Sở Sở thoáng liếc anh vài lần, phát hiện trong tay anh là tài liệu đại học, với một Sở Sở mới mười lăm tuổi mà nói, sự tồn tại của anh cứ như là thần.

Anh có mọi thứ mà ngay cả nằm mơ cô cũng chẳng dám mơ tưởng, ánh nhìn kinh sợ thoáng qua thuở non trẻ, dần dần ngày qua ngày, sự yêu mến mà cô dành cho anh từ từ bén rể.

Nhận ra ánh mắt Sở Sở đang dán trên người mình, Giang Dạ Vũ hoàn toàn không có hứng tìm hiểu ý tứ ẩn bên trong, anh chỉ thờ ơ nhíu mày. Sở Sở khϊếp đảm rụt cổ lại.

Giang Dạ Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Sở Sở, thoáng châm chọc hỏi: “Em sợ anh à?”

Sở Sở vội vã lắc đầu.

Giang Dạ Vũ phát chán với phản ứng của cô, cô luôn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ nịnh nọt, cẩn thận nhìn sắc mặt anh, từ lần đầu tiên gặp gỡ cô đã như thế. Lúc đó cô mới lớn thôi, sao lại cứ như đã lão luyện, nào giống một cô bé hoạt bát dại khờ chứ?

“Em sang đây.” Giang Dạ Vũ vẫy tay với Sở Sở.

Sở Sở nơm nớp lo sợ tiến lên, Giang Dạ Vũ chậm rãi tháo kính xuống: “Mẹ anh nói năm nay em học lớp 9 rồi đúng không? Em muốn học cấp 3 ở đâu?”

“Em…” Sở Sở nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Em muốn lên tỉnh.”

“Muốn lên tỉnh sao?” Giang Dạ Vũ không thân thiện cười: “Em có biết học sinh ngoài tỉnh khó trúng tuyển vào trường cấp 3 ở tỉnh không?”

“Dạ biết.” Sở Sở cụp mắt: “Em không đỗ nổi trường cấp 3 trọng điểm, cũng có bàn với mẹ cha rồi, học ở trường hạng ba cũng tốt, giáo viên ở tỉnh luôn đứng đầu, chỗ em không có… trường cấp ba, chỉ có thể học ở một trấn xa xa.”

Giang Dạ Vũ chợt thấy cảm thông với cô. Anh cũng không phải người quá đồng cảm, vốn sống trong thế gia thương mại, anh đã từng trông thấy cảnh ngươi lừa ta gạt để trưởng thành, hơn nữa trời sinh anh vốn lạnh lùng, anh cảm thấy mấy loại cảm xúc như đồng tình hay biết ơn sẽ không xuất hiện trên người mình.

Thế nhưng anh thường cảm thông cho Sở Sở, nói chính xác là sự thương hại của kẻ ở trên nhìn xuống.

Vì thế anh cúi người mở ngăn kéo tận cùng ra, tìm mấy bài ghi chép hồi đầu tháng ba ném cho cô, cũng lười nói hai chữ: “Cố lên.”

Sau đó, vào lúc người hầu gõ cửa gọi họ xuống nhà ăn cơm, Giang Dạ Vũ đứng lên, liếc Sở Sở. Sở Sở không hiểu ý, theo bản năng lùi về sau từng bước, chợt thấy Giang Dạ Vũ thờ ơ cầm lấy găng tay băng lông dê nằm trên bàn đưa cho cô: “Tốt xấu gì cũng là con gái.”

Sở Sở siết chặt đôi găng tay bằng bàn tay đã đầy nứt nẻ, dường như trên bề mặt lông dê nhẵn nhụi vẫn còn lưu lại hơi ấm của Giang Dạ Vũ. Bóng dáng cao lớn của nam sinh dần biến mất ngay lối cầu thang, nếu lúc này Giang Dạ Vũ quay đầu, nhất định anh sẽ bắt gặp lệ nóng rơi xuống từ trong mắt Sở Sở.

Cô lớn lên trong một gia đình việc gì cũng phải tự mình làm, sinh tồn còn quan trọng hơn cuộc sống, sự bố thí từng chút một của anh đã đổi được tình yêu kiên quyết và sâu sắc như thiêu thân lao đầu vào lửa của cô.

Đáng tiếc anh chẳng quay đầu lại. Anh là Giang Dạ Vũ, cả đời của Giang Dạ Vũ tuyệt đối chẳng hề quay đầu lại.

Mùa đông năm 2006.

Sở Sở quả nhiên là người duy nhất thi đỗ trường cấp 3 trên tỉnh, mặc dù trong mắt người ở tỉnh, đó cũng không phải ngôi trường tốt lắm. Thế nhưng, cha mẹ cô rất vui, từ lâu bọn họ đã muốn lên tỉnh làm công, chỉ là vẫn không an tâm về con gái mình, hiện giờ đưa vườn cho người ta thuê, còn mình dọn nhà lên tỉnh.

Mẹ của Sở Sở trông coi cửa hàng thuê ở chợ đầu mối, cha của Sở Sở chạy xe ba gác, cả nhà sống tiết kiệm nhưng vẫn khá khẩm hơn lúc ở thôn.

Giang Dạ Vũ không ngoài dự đoán thi đỗ Thanh Hoa, vì thế, Sở Sở chỉ gặp được anh một lần vào tết âm lịch hằng năm. Sở Sở từng lén chạy tới trường trung học cơ sở 1 mà Giang Dạ Vũ đang học, ảnh anh dán đầy trên bản thông báo, cách một lớp kính dày có hơi bẩn, cô ngắm nhìn ngũ quan anh tuấn của nam sinh, ánh mắt anh thâm trầm tựa như một pho tượng hoàn mỹ.

Đây đã trở thành bí mật của Sở Sở, mỗi khi cuối tuần, cô sẽ đạp xe hơn nửa vòng thành phố chỉ để ngắm nhìn dáng vẻ Giang Dạ Vũ ra sao trong khuôn viên nơi anh từng học.

Mùa đông năm hai, Giang Dạ Vũ trở về, Sở Sở rầu rĩ nhận thấy anh đã cao hơn rất nhiều. Cô không rõ Bắc Kinh là thành phố như thế nào, anh vẫn mang dáng vẻ lạnh băng khinh thường cô, chỉ là cô cẩn thận quan sát chợt phát hiện đôi lúc anh sẽ ngây người ra.

Cô muốn biết anh đang nghĩ gì, trong lòng suy tính đã lâu, cuối cùng cô cũng lấy can đảm hỏi: “Anh Giang, hình như gần đây đang chiếu “Harry Potter”, anh có muốn đi xem với em không?”

Giang Dạ Vũ quay đầu lại, như mới ý thức ra bên cạnh có người, sau đó thờ ơ liếc cô: “Xin lỗi, anh xem rồi.” Sau đó anh trầm ngâm, bật máy tính lên tìm mấy bộ phim: “Mấy phần đầu em đã xem chưa? Nếu không ngại thì xem trên máy tính đi.”

Sở Sở vẫn nhớ rõ đó là một mùa đông ấm áp, bản thân ngồi trước máy tính của anh, đeo tai nghe của anh mà xem phim, trong tay cầm một cốc trà sữa ấm áp. Mà anh, cách cô không xa, đang cúi đầu đọc sách, thỉnh thoảng ngửa về sau nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Đó là một khoảng thời gian xa xỉ làm sao, về sau, cô kết hôn với Giang Dạ Vũ ở Mỹ. Cuối tuần, cả hai cũng ở chung một phòng như thế, ai làm việc nấy nhưng lại không còn sự vui sướиɠ như lúc đầu.

Bởi vì, Sở Sở của năm mười bảy tuổi vẫn mang một sự ngóng trông về Giang Dạ Vũ, về tương lai.

Thế nhưng Sở Sở của năm hai mươi bốn tuổi, cùng đường, trắng tay.

Mùa đông năm cấp 3, Sở Sở đến nhà họ Giang bái lễ, bà Giang tặng cho cô một chiếc khăn quàng cổ, Sở Sở với Giang Dạ Vũ mỗi người một cái, một cái màu đỏ thẫm, một cái màu xám. Bà Giang mỉm cười vỗ vỗ hai người đang đứng kế bên nhau: “Hai đứa đứng gần lại tí nữa, để mẹ chụp cho một bức ảnh, nhìn xứng đôi thật đấy!”

Sở Sở đỏ mặt cúi đầu, Giang Dạ Vũ thoáng khó chịu, nhíu mày nói: “Mẹ.”

Tuy nói vậy nhưng anh cũng bước đến bên cạnh Sở Sở, dáng vẻ như đang muốn bảo mẹ mình hãy chụp nhanh một chút. Sở Sở cố ra vẻ tự nhiên mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại cứng đơ, cô căng thẳng đến mức khoé miệng run lên, cuối cùng đành phải khép chặt miệng, dùng răng cắn môi dưới mới có thể kiềm nén cơn run rẩy. Sở Sở nhận được bức ảnh đã rửa cũng là vào khoảng thời gian cô thi xong đại học. Nắng hè chíu rọi hai người đang mang hai chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu dáng, đứng dưới tàng cây, cách nhau rất gần nhưng thoạt nhìn lại không được tự nguyện lắm.

Bà Giang vẫn rất thích Sở Sở, lúc còn nhỏ, Sở Sở ngoan ngoãn, mặt mũi lại xinh đẹp, bà Giang càng nhìn càng mến, vỗ vai Sở Sở nói: “Gọi mẹ đỡ đầu mãi vậy, hay nay con gọi một tiếng mẹ đi.”

Tuy rằng trước giờ Giang Dạ Vũ chưa bao giờ khiến bà phiền lòng, thế nhưng tính tình anh vốn lạnh lùng, bà Giang cũng không thể buôn chuyện với anh được, chỉ có thể ngày nào cũng bày tỏ rằng: nếu như có một đứa con gái thì tốt biết bao, cho nên mười mấy năm qua, bà ấy quả thật đã xem Sở Sở như con gái mình.

Sở Sở nhỏ giọng kêu: “Mẹ.”

Giang Dạ Vũ ngồi bên vừa gửi xong mail, lúc ngẩng đầu lên chợt nghe thấy một câu bất ngờ đó của Sở Sở, lại trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô, ngẫm thấy cô đang nịnh bợ mẹ mình, anh liền nhíu mày.

Bà Giang cười trấn an, nhìn con trai mình: “Ai nhắc tới con hả, mẹ có nhận con dâu đâu nào.”

Giang Dạ Vũ cảm thấy buồn cười, anh nhìn mẹ mình. Bà Giang thoáng cảm thán: “Trong trí nhớ mẹ, con chỉ mới lớn bằng chừng này, giờ đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, khi nào nghỉ hề về nhớ dắt bạn gái con về nhà ra mắt nhé!”

Sở Sở bên cạnh chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Dạ Vũ cười hờ: “Để sau đi ạ.”

Nhìn thấy nụ cười hờ hững đó của Giang Dạ Vũ, Sở Sở cảm thấy cõi lòng mình trơ trọi.

Mùa hè năm ấy, thành tích thi vào trường đại học của cô vẫn còn kém xa các trường trọng điểm, thế nhưng, sau cùng cô cũng có thể học chính quy, cả nhà rất mừng cho cô. Cha mẹ cô vốn có tư tưởng bảo thủ truyền thống, rất tin tưởng vào tri thức có thể thay đổi vận mệnh.

Sở Sở năm mười tám tuổi, đây là mùa hè đầu tiên cô gặp Giang Dạ Vũ. Anh mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, đầy rạng ngời tuấn tú, tựa như một cây bạch dương. Cô gái bên cạnh anh tóc ngắn đầy sạch sẽ và lanh lợi, mỗi khi mỉm cười đều vô cùng rực rỡ. Cô ấy quay đầu lại, trừng mắt liếc Giang Dạ Vũ: “Hoá ra anh còn có em gái, sao lại chưa từng kể cho em nghe?”

Giang Dạ Vũ thờ ơ đáp: “Anh quên.”

Trong phút chốc, Sở Sở chợt cảm thấy mùa hè lần này sao lại lạnh đến vậy. Cô sẽ một mình ôm lấy tình yêu và vọng tưởng duy nhất của bản thân ở lại mùa hè này.

Cố Linh là một cô gái nhiệt tình, cô ấy đến từ nội Mông Cổ, hào sảng phóng khoáng như bao cô gái phương Bắc, ngũ quan của cô đầy góc cạnh, mỗi khi cười tiếng cười đều rất giòn giã. Cô ấy đưa Sở Sở đi ăn kem, một mình cô ấy có thể ăn hết một hộp lớn, mỗi lần như vậy, Giang Dạ Vũ đều nhíu mày ngăn lại. Cô ấy bảo Sở Sở đưa mình đi dạo phố, dưới cửa hàng rực rỡ ánh đèn, Sở Sở do dự không dám bước vào, Cố Linh ướm thử một chiếc váy xinh lên người Sở Sở: “Tôi không mặc mấy bộ váy này được… quả thật, con gái vẫn nên giống Sở Sở mới phải.”

Sau đó cô ấy ngẩng đầu, thúc cùi chỏ vào Giang Dạ Vũ, đoạn trêu ghẹo: “Này, cô gái đẹp như thế sao anh không nhận làm vợ nuôi từ bé nhỉ?”

Chỉ có lúc này, Giang Dạ Vũ mới dời sự chú ý sang Sở Sở, thế nhưng cũng chỉ thoáng nhìn sang rồi lắc đầu.

Tối đến khi về nhà, Sở Sở mới đề cập với cha mẹ về việc đăng ký nguyện vọng, người cha mới hơn bốn mươi mà mặt đã đầy nếp nhăn chợt lên tiếng: “Sở Sở, con có muốn đến Bắc Kinh không?”

Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy cha mình ngại ngùng cười: “Dù sao cũng là thủ đô mà, nhân lúc tuổi còn trẻ, con hãy ra ngoài xem thế giới này rộng lớn như thế nào.”

Có muốn đến Bắc Kinh không? Sở Sở tự hỏi chính mình. Cô đương nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, nơi đó là thành phố mà Giang Dạ Vũ đang sinh sống, nhưng cô phải làm sao đây? Trong lòng anh, cô mãi mãi vẫn là một cô gái ăn mặc quê mùa, bẩn thỉu của nhiều năm trước. Thế nhưng, vì sao từ tận đáy lòng vẫn không thể buông bỏ? Cô buông bát đũa xuống: “Cha ơi, con muốn đi.”