Tiểu Sư Muội

Chương 3

Đắc tội tâm can bảo bối của Thái Cực giáo — Đại sư huynh, cuộc sống của ta đương nhiên là không dễ thở tẹo nào rồi. Dẫu rằng trước kia cũng không lấy gì làm thoải mái nhưng dù gì sẽ không có người đi xé rách hết toàn bộ y phục ta giặt xong, đốt sạch chỗ củi ta vừa chẻ. Trước kia có thế nào ta vẫn có thể hưởng thụ nồi thịt cùng với A Hoàng mà giờ đưa tới tay chỉ có gạo chưa giã và cải trắng.

Cho tới khi đại sư huynh xuất hiện lần nữa trước mặt ta, ta đang đứng bên dòng suốt giặt y phục lần thứ ba. Mùa đông, nước lạnh tới mức mười ngón tay ta sưng đỏ như củ cà rốt. Xoa bụng đói reo ùng ục, nghĩ nếu là cà rốt thật thì cũng tốt. Ta đành thở dài, xốc y phục lên, không nhúc nhích, kéo kéo thêm, vẫn không động. Nhướng mắt lên nhìn kẻ đi đôi giày thêu bọc da cá voi trắng, cổ áo lông chồn quý phái cao sang, áo choàng da chồn tuyết, chính là đầu sỏ khiến mấy ngày nay ta lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng – đại sư huynh.

Cầm thú! Ta dữ dằn nện chày vào váy Thập sư tỷ.

“Ngươi không tức giận sao?” Đại sư huynh khe khẽ cất lời.

Ngây thơ! Vì chút chuyện mà làm khố thiếu nữ khổ nạn như ta đây, đúng là tên đàn ông hẹp hòi!

“Đứng lên.” Hắn tiếp tục cất lời.

Không thèm để ý tới hắn! Không kéo được món xiêm áo đó, ta định bỏ qua nó, lấy một món đồ khác trong chậu gỗ ra giặt sạch.

“Aizz…” Tay sục vào trong nước, dòng nước đang bị khuấy lên bỗng chốc hóa thành hàn băng trắng xóa, cứ vậy mà đông cứng năm ngón tay ta bên trong.

Ta nổi giận trợn trừng hắn, hai con ngươi tối đen của hắn chợt lóe sáng, ẩn chứa niềm vui: “Ồ, vẫn còn biết tức giận nhỉ?”

Mợ nó, bà đây cũng là người mà, sao có thể không giận được?! Nhưng tức giận với ngươi, ta e là đã sớm tức đến chết đi sống lại rồi.

“Cầu xin ta.” Hắn ôm lò sưởi tím rịm, học tiểu sư huynh Tử Thịnh cái điệu chớp chớp mắt: “Muội cầu xin ta, ta sẽ tha cho muội, tiểu sư muội.” Ba chữ cuối cùng, hắn còn xấu tính cố kéo dài ra.

“Hừ.” Ta quay đầu đi chỗ khác.

“Vậy thì thôi.” Hắn mất hứng chuẩn bị rời đi.

Ta khẽ cắn răng, ép mình mở miệng: “Đợi đã.”

“Hửm?” Hắn hơi quay đầu, dừng bước chân.

“Đại sư huynh, tha cho ta.” Ta nhấp môi nói rời rạc.

“Không có thành ý.” Bước chân đang dừng lại của hắn bỗng chốc đổi ý tiến về phía trước.

Ta cắn răng tới ê ẩm: “Đại sư huynh, tiểu sư muội biết sai rồi, … tha thứ cho ta đi~” Về mặt chữ nghĩa thì câu nói này học theo đúng kiểu của Thập Tứ sư tỷ mỗi lần làm nũng hắn. Mặc dù cảm xúc trong lòng vẫn chẳng khác nào tối đưa cơm đó nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng hết sức ra vẻ chân thành kẻo hắn lại phê bình ta không chân thành …

“Được rồi …” Hắn ra vẻ khó nhọc quay lại, ngổi xổm xuống.

Gió mát thoảng qua, khối băng khóa chặt lấy tay ta biến mất chỉ trong nháy mắt. Trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể bỗng bị o ép trong ấm áp. Bị siết tới mức không thể nhúc nhích được, ta mở to mắt nhìn chỗ lông chồn rung rung trên vai hắn, lưỡi như xoắn lại: “Đại, đại sư huynh? Huynh bị dở à?”

Tính ưa sạch sẽ của đại sư huynh ai mà chẳng biết, cho nên chúng sư tỷ trong giáo dù có ăn mặc lộng lẫy đến mức nào thì trên người cũng không có dính một chút son phấn, mà cũng rất hiếm khi thấy hắn với vị sư tỷ nào dính nhau quá. Dĩ nhiên, sau lưng, bọn họ có trao đổi tới tầng “sâu” hơn nữa không thì ta không thể biết được.

“Tiểu sư muội không lạnh sao?” Thấy ta liều mạng giãy giụa, hắn hồ nghi hỏi han.

Lạnh, rất lạnh …

“Vậy ta ôm muội có ấm không?”

“Ấm …” Miệng ta như không thể khống chế, cứ thế thốt ra tiếng lòng mình.

“Vậy thì cứ ôm thế nhé.” Hắn đưa ra kết luận cuối cùng.

Vì vậy ta cứ thế bị hắn ôm lấy, ôm vào viện của hắn, rồi phòng của hắn …

Vào lúc bị hắn đặt xuống, ta dụi con mắt vì không khí ấm áp trong phòng mà trở nên mờ mờ, hỏi: “Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Muội muốn cùng Tử Thịnh rời khỏi Thái Cực giáo phải không?” Hắn cởi đôi giày ướt sũng lạnh lẽo của ta xuống, lạnh mặt tra khảo.

Ta rụt đầu ngón chân, mặt trắng bệch: “Làm sao ngươi biết?”

Đôi con người hắn như tản ra ánh sáng lạnh: “Trong giáo này còn có chuyện gì là ta không biết? Huống hồ đây là do Tử Thịnh nói cho ta biết? Không ngờ tới nhỉ, tiểu sư muội.”

Đây đúng là đòn cảnh cáo không hơn không kém. Sư huynh Tử Thịnh tâm trí u u mê mê, rất tín nhiệm vị Đại sư huynh này. Đại sư huynh mà hỏi đương nhiên huynh ấy sẽ kể hết đầu đuôi, có khi còn hứng chí hỏi xem hắn có bằng lòng muốn đi cùng chúng ta không. Chỉ là ta nghĩ thế nào cũng không thông, Đại sư huynh nhận ra từ đầu mối nào để dò hỏi sư huynh Tử Thịnh? Đúng vậy, ta muốn rời khỏi Thái Cực giáo đã lâu rồi. Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ những năm này ta coi như đã báo xong, nơi này đối với ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì đáng để ở lại. Nhiều năm chuẩn bị, ta tính toán trăm phương ngàn kế vậy mà lại bại lộ ngay trước mặt hắn một cách quá đơn giản, nói không sợ hết hồn thì là giả dối quá.

“Cái mà ta không ngờ tới đó là Tử Thịnh thừa nhận với ta, nó động lòng.” Đại sư huynh rút cái chăn mềm mại ra bọc lấy hai chân ta: “Nó thật lòng dậy lên ý định muốn đi cùng muội đó, tiểu sư muội, sức quyến rũ của muội cũng không nhỏ đâu.”

“Ngươi định làm gì?” Giọng nói của ta có đôi phần lơ mơ.

“Muội cảm thấy ta sẽ để các người cao chạy xa bay sao?” Hắn mạnh mẽ kéo ta vào lòng, dùng giọng điệu nguy hiểm mà mập mờ duy mình hắn có: “Tiểu sư muội, hửm?”

Ta không muốn nhìn vào mắt hắn, đôi con ngươi đen kia như ánh mắt của lang sói khiến cả người ta run rẩy, ta gần như cầu khẩn hắn: “Đại sư huynh, cầu xin huynh đừng nói với sư phụ. Giáo ta nói nhiều không nhiều nhưng bớt đi một người cũng chẳng ít đi, hơn nữa còn là một kẻ chẳng quan trọng. Nếu huynh để ta ra đi, ta nhất định sẽ khắc ghi ân đức của huynh.”

“Ta không cần muội khắc ghi ân đức của ta.” Hắn mất kiên nhẫn đáp lại: “Tiểu sư muội, muội còn định giả ngu tới khi nào?” Lời của hắn như rắn độc, dù ta có che hết tai lại nhưng vẫn có thể chui vào tai ta vào lòng ta: “Muội suy tính gì ta biết hết, muội tới Thái Cực giáo, ở lại đây 50 năm thậm chí còn nguyên nhân ẩn giấu ta đều biết.”

Nói tới đây, lòng ta gần như đã hóa tro tàn: “Phải, ngươi biết cả. Vậy thì sao? Ngươi ngăn ta rời đi, ta chỉ có thể gả tới Thượng Thanh môn. Hoặc Thiếu chủ hoặc Tử Thịnh.” Ta đáp lại khẽ khàng: “Ta không thích nổi ngươi, ta vẫn không thể rời đi tới một nơi xa sao?” Ta kéo tay hắn ra: “Ta không thần thông quảng đại như ngươi nghĩ đâu, bằng không sao ta lại bị trói buộc ở đây tới 50 năm?”

“Vì sao muội không nói sớm?” Hắn đáp lại lạnh nhạt.

Không thể kéo bàn tay ôm bên hông ta của hắn, ta nhụt chí: “Nói thì có ích gì? Cả tháng ngày ngươi sắp xếp đạp thanh, ăn cơm cùng các sư tỷ còn không đủ nữa là.”

“Vậy sau này ta chỉ ăn cơm, đạp thanh với muội.” Hắn hùng hồn đáp lại ngay.

“Ta không hiểu.” Không biết vì sao một người ở nơi xa tới mức gần như không thể lại đột ngột tới bên cạnh, cảm giác chới với chân không chạm đất tựa như chiêm bao, chơi vơi giữa sợ hãi và vui sướиɠ.

“Muội không nhớ cái gì sao?” Hắn như thể mất hứng.

Ta chỉ biết kêu “hả”, ngơ ngác hỏi lại: “Nhớ ra gì cơ?”

Đáp lại ta là bóng lưng lạnh băng ẩn chứa cơn tức giận.