Tình Yêu Không Trông Thấy

Chương 2

Editor: Aimee

Ba,

Bạn trai cô tên là Trần Hải, hẹn nhau cuối tuần cùng đi ăn cơm. Khi tới nhà hàng, chờ mãi chờ mãi chẳng thấy bóng dáng ai đến, Diệp Hoàn gọi mấy cuộc điện thoại liền thì Trần Hải mới bắt máy: “Xin lỗi em, mới nãy xảy ra chút việc nên anh đang ở bệnh viện rồi.”

Khi chạy đến bệnh viện, Diệp Hoàn sợ hãi nhìn Trần Hải mặt mũi bầm dập ngồi trong khoa ngoại, người anh ta cũng vô cùng bẩn thỉu. Cô hỏi việc này là thế nào, anh ta thở dài: “Đang đi trên đường thì bị ngã, té thẳng vào rãnh cống ngầm ở ven đường.” Mới dẫn đến bộ dạng như này. Trần Hải thấy bực bội, “Rõ ràng anh chẳng giẫm trúng cái gì cả, cứ như là bị ai đó đưa chân ngáng đường vậy, chắc anh gặp ma rồi!”

May mắn là, chỉ bị thương một chút ngoài da. Trên đường về nhà, Diệp Hoàn thấy hụt hẫng trong lòng. Vì không ăn cơm chiều, cô buộc phải lấy canh gà nấu từ tận trưa trong tủ lạnh ra để hâm lại. Rửa ráy xong xuôi, canh cũng vừa nóng tới. Lúc dọn bát đĩa, Diệp Hoàn đột nhiên ném cái thìa: “Anh ở đâu? Ra đây cho tôi.”

Căn phòng bao trùm bởi sự tĩnh lặng, nhưng cô chắc chắn anh đang ở đây. Mới nãy thôi, trong nồi còn một cái đùi gà, tắm rửa xong xuôi thì biến mất sạch sẽ không một dấu vết, không phải anh ta thì còn ai trồng khoai đất này?

Ngày trước, anh cực kỳ thích tài nấu nướng của cô. Diệp Hoàn hỏi lý do anh xuất hiện trong nhà mình, anh thoải mái thừa nhận: “Ngày nào em cũng làm nhiều đồ ăn như thế mà lại chẳng thèm động đũa, tôi có thể nhịn được chắc?” Mấy nhân sĩ trong sách xuyên không toàn những người ghê gớm, anh thì ngược lại, ăn có miếng cơm cũng phải đi trộm, đúng là làm mất mặt người ngoài hành tinh.

Sau đó, anh ở lại nhà Diệp Hoàn ăn uống no nê thỏa thích, khi nào chán thì chơi vài trò chơi nho nhỏ. Ví dụ như khi anh đi trốn, Diệp Hoàn sẽ đảm đương trọng trách đi tìm. Phụ nữ chính là Sherlock Holmes trời sinh, chỉ cần anh ở nhà, chẳng quá năm phút đã bị Diệp Hoàn tóm được.

Nhưng bây giờ, Diệp Hoàn không thấy đây là một trò chơi thú vị. Chẳng có ai ló ra, Diệp Hoàn xoay người bê chậu nước lên, rốt cuộc giọng nói ấy cũng chịu xuất hiện: “Chỗ nào cũng toàn chậu với chả nước, em không sợ mạch điện phát nổ hả?”

Cửa bếp bị đẩy ra, anh thoải mái bước vào. Tay cầm chén canh gà đang nằm trên bàn lên chuẩn bị uống, Diệp Hoàn bỗng giật phắt lấy, cô nổi giận lôi đình hỏi dồn anh: “Anh theo dõi tôi suốt sao?”

Anh không phản bác lại: “Không phải hồi trước em thích lắm à?” Lần theo dõi lâu nhất là hai tháng, khi cả hai đã quen biết được một năm trời. Cuối cùng, bố mẹ cô cũng ly hôn. Gia đình không còn nữa, dường như, Diệp Hoàn chẳng có bất cứ thứ gì quan trọng để níu kéo thế gian, cô biến thành một người vừa nhạy cảm lại điên rồ, dọn dẹp hành lý đơn giản rồi bỏ nhà đi biệt tích.

Cô ngủ trong ga tàu điện ngầm, làm công nhân nhỏ, dựng một túp lều sống một mình ở đất trời hoang vu… Cô gái mới hai mươi tuổi đầu, lang thang một thân một mình thì luôn có nguy hiểm gần kề. Nhưng Diệp Hoàn lại cực kỳ thuận lợi, không có cướp bóc, không có thú dữ, trong hoàn cảnh bốn bề bao phủ bởi núi sông mà lại nhặt được tiền, hành lý rơi bên vệ đường nhưng chẳng ai trộm đi… Thế giới độ lượng mà đẹp đẽ biết bao nhiêu. Rồi một ngày kia, Diệp Hoàn xin đi nhờ xe, khi gã tài xế đang chuẩn bị làm chuyện bậy bạ với cô, Diệp Hoàn mới nhận ra sự tồn tại của anh.

Anh đập gã tài xế vài cái khiến gã chạy, Diệp Hoàn ngạc nhiên: “Anh vẫn ở bên tôi suốt à?”

“Tôi mà không đi theo em, có khi xương cốt của em cũng chẳng còn đâu!” Anh giận dữ nói, “Biết tôi đuổi bao nhiêu người xấu giúp em rồi không? Tối ngày hôm trước còn đập chết một con rắn đang mon men đến gần em nữa kìa.”

Diệp Hoàn cười hì hì lắng nghe anh phàn nàn. Rõ ràng không thể trông thấy anh, nhưng mỗi một biểu cảm của anh lại hiện ra trước mắt sinh động đến lạ kỳ. Lúc đó, hai người đang trên đường đến Đôn Hoàng. Gió Tây Bắc lạnh ngắt tựa thanh dao, nhưng cô lại chẳng cảm giác được tí lạnh lẽo nào, chỉ thấy một dòng nước ấm tuôn ra từ tận đáy lòng. Anh là đôi cánh thần bí mà cô có trên lưng, có thể dẫn cô về lại nơi mùa xuân đang nở rộ.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến một đôi mắt luôn lén lút nhìn mình tắm rửa ngủ nghỉ, quanh cô lại có một người đàn ông nữa khiến Diệp Hoàn không rét mà run, vẻ mặt viết đầy chữ kinh tởm: “Anh đã tấn công Trần Hải?”

“Không, tôi không làm.” Anh nói với vẻ bất cần đời, “Là gã ta hậu đậu đυ.ng trúng tôi.”

Diệp Hoàn tức giận không thể kiềm chế nổi: “Rốt cuộc, anh muốn làm gì?”

Anh im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Có lẽ, chẳng ai hợp với em cả.”

“Vậy ai hợp với tôi? Anh chắc?” Khóe môi Diệp Hoàn tuôn ra nụ cười chế nhạo, “Mặt anh thế nào tôi cũng chẳng nhìn thấy, thì nói gì là thích hợp hay không?”

Anh không phản bác lại, mà cũng chẳng có cách nào để phản bác. Bầu không khí trong phòng vô cùng trầm lặng, Diệp Hoàn cảm thấy tình hình này có hơi nực cười. Nói chuyện và khè nhau với không khí ư, chắc chắn là mình bị điên rồi. Diệp Hoàn mở cửa phòng ra: “Anh đi đi, nơi này không hoan nghênh anh. Nếu anh lại còn theo dõi tôi hoặc làm ra những chuyện khiến Trần Hải gặp bất lợi, tôi sẽ công khai bí mật của anh. Người ngoài hành tinh trong suốt à, sợ là cả thế giới này sẽ thấy thích thú lắm đấy.”

“Em đe dọa tôi?” Anh không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy.” Diệp Hoàn thừa nhận, “Bây giờ đã khác xưa, anh không còn lang thang khắp nơi như một hồn ma nữa, anh đã là người có thân phận rồi.”

Anh có thân phận, anh là “Dịch Quy Linh” nổi tiếng trên mạng internet, anh là cao thủ về hiệu ứng máy tính, thậm chí, anh còn có một cái tên không thể bình thường hơn nữa trên thẻ căn cước: Chu Chí Cường.

Tên ở hành tinh của anh rất dài, cách phát âm lại kỳ cục khiến Diệp Hoàn không thể nhớ nổi. Lúc trước cứ gọi là “bé trong suốt, bé trong suốt” để chọc anh, rồi “bé trong suốt” bỗng biến thành đại thần, tổng giám đốc vô cùng khát khao được hợp tác với anh. Hôm ấy khi cô đi làm, tổng giám đốc đã sao chép thẻ căn cước của anh để đưa cho Diệp Hoàn.

“Bảo anh ta ký tên ở đây này.” Tổng giám đốc cũng copy cả hợp đồng nữa, công ty đã hạ quyết tâm làm cái hạng mục này rồi, sợ bị người khác cướp mất nên cũng chuẩn bị chi phiếu xong xuôi đầy đủ. Tiếc thay, người kia lại lạnh lùng trả lời, “Tôi chỉ muốn nói chuyện với Diệp Hoàn thôi”. Một nhà văn thiên tài, có điên khùng cũng là chuyện dễ hiểu. Tổng giám đốc quét trên dưới Diệp Hoàn một lượt bằng đôi mắt sắc bén: “Không thành công, thì hi sinh.”

Diệp Hoàn nhìn chằm chằm bản copy căn cước của anh đến mức ngu người. Gương mặt trên tấm thẻ kia cũng được xem là đẹp trai, đường nét mềm mại, ngũ quan rõ ràng, chỉ có độc ánh mắt là có vẻ đờ đẫn, như một vũng nước lắng đọng. Thật không thể ngờ nổi, đây là lần đầu tiên cô được thấy đầy đủ gương mặt anh như này.

Đã từng, cô cũng từng có ý định để khuôn mặt anh được hiện ra. Ôm một đống chai lọ vại bình đến, bôi một lớp phấn nền thật dày lên làn da, chì kẻ đen để vẽ lông mày… Chỗ duy nhất không thể đυ.ng vào là đôi mắt của anh, trên khuôn mặt có hai lỗ như cái đầu lâu chính hiệu trông vô cùng dị hợm. Diệp Hoàn nhanh tay nhanh chân đưa một cái kính râm cho anh: “Mau đeo vào, như này còn ghê hơn trong suốt ấy.”

Mặc quần áo tử tế, đeo thêm cái bao tay, cuối cùng anh cũng có dáng vẻ như con người. Tối đến, cả hai cùng đi ra ngoài, công khai dạo phố, công khai ăn cơm ở nhà hàng, công khai chơi vòng quay ngựa gỗ… Nếu cô bé bán hoa ấy không kéo bao tay anh khiến nó rơi xuống, sợ hãi hét thật to rồi bỏ chạy, có lẽ đêm đó đã được coi là một đêm vui vẻ.

Bốn,

Cố gắng trong ba năm mới leo lên được chức tổ trưởng, Diệp Hoàn cực kỳ quý trọng công việc này. Không còn cách nào khác, cô đành phải căng não gọi điện thoại cho anh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm trầm: “Tối nay tám giờ, quán cà phê ‘Cây sung dưới ánh trăng’.”

Cuộc gọi kết thúc, Diệp Hoàn muốn quăng điện thoại đi cho rồi. Một nơi công cộng như quán cà phê mà anh ta cũng dám xuất hiện ư?

Không ngờ buổi tối anh đến thật, khoác trên người là bộ âu phục cắt may khéo léo, chiếc mũi hay cặp mắt đều rõ ràng, thậm chí còn không mang bao tay. Diệp Hoàn cảm thấy kỳ diệu quá. Khi anh ngồi xuống, cô ghé đầu gần lại rồi hỏi nhỏ: “Anh làm thế nào vậy?”

“Một loại gel xịt, khi đông lại rất giống da người thật, cách sử dụng khá tiện nữa.” Anh cũng trả lời nho nhỏ.

“Còn đôi mắt thì sao?”

“Em tự xem đi.” Anh nghiêng đầu sang đó.

Diệp Hoàn dùng sức nhìn chằm chằm đôi mắt anh. Mắt có tròng trắng, trông chẳng khác gì người Trái Đất, “Anh đeo lens đó à?”

“Lens có tròng mắt màu trắng không?” Anh không khỏi bất ngờ, nhưng nụ cười nơi khóe môi vẫn không ngừng lan rộng. Trong khoảng cách gần nhau như vậy, dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau, “Một vật tương tự khác, miếng dán vào mắt hơi mỏng một chút.”

Ngoại trừ ánh mắt không có gì thay đổi, gần như là hàng giả tạo, lông mi lại còn gốc gác rõ ràng thì Diệp Hoàn rất muốn biết, đó là dán mi giả, hay là mascara? Cô đến gần hơn chút nữa, muốn nhìn kỹ thử xem thì anh bỗng đưa môi tới. Khi Diệp Hoàn cảm nhận được hơi lạnh từ anh là đã muộn mất rồi, chiếc lưỡi của anh nhanh nhẹn thăm dò trong miệng cô.

Tại sao cái bàn cà phê chết tiệt này lại nhỏ như vậy hả?

Mà cô, thì đã quên việc phải phản kháng lại.

Khi đôi môi tách ra, khuôn mặt cả hai gần trong gang tấc, Diệp Hoàn có thể trông thấy nét dịu dàng tỏa ra từ con ngươi ấy. Anh khẽ mỉm cười: “Diệp Hoàn, tôi yêu em.”

Anh chưa từng nói yêu cô, chỉ làm bạn ở bên cạnh, bất kể gió mưa, bất kể nóng lạnh. Kể từ khi Diệp Hoàn tốt nghiệp đại học, hai người ở bên nhau, thuê một ngôi nhà nho nhỏ để ở, cùng cười vui, cùng chơi đùa. Cô than thở công việc không thuận lợi với anh, anh đáp lại bằng một nụ hôn triền miên, khắp căn nhà đều chứa đầy ngọt ngào. Nhưng cũng chính căn nhà kia, anh đã chào tạm biệt cô. Trần đời có trăm ngàn đóa hồng, còn anh thì không thể chỉ yêu mỗi mình cô.

Tình yêu, rẻ rúng đến vậy sao?

Cô không lạ gì, giận dữ quay mặt đi: “Đó là chuyện của quá khứ. Bây giờ, tình cảm giữa tôi và Trần Hải tốt lắm.”

“Nhưng rõ ràng vừa rồi em đã chìm vào nó.”

“Đó chỉ là ảo giác của anh, đầu tôi lúc này chỉ có hợp đồng, nói cách khác, chỉ có Trần Hải.” Cô đặt hợp đồng lên bàn, “Anh ký nó đi, công ty sẽ khen thưởng cho tôi năm mươi vạn. Công ty Trần Hải trúng thầu một hạng mục hoành tráng lắm, chúng tôi cần tiền để thăng tiến.”

Anh nhìn chằm chằm cô, một luồng khí lạnh tỏa ra khắp người.

“Trần Hải với tôi giống nhau, gia đình đều thuộc tầng lớp lao động. Nhưng anh ấy có tài năng, tự mình gây dựng được sự nghiệp. Trước mắt, công ty chỉ vừa mới bắt đầu, nếu hạng mục này có thể hoàn thành xuất sắc, chắc chắn sang năm, quy mô công ty sẽ không ngừng mở rộng gấp đôi.” Cô bình tĩnh đưa hợp đồng qua, “Coi như nể phần tình cảm trong quá khứ đi, anh sẽ chúc chúng tôi hạnh phúc, phải không?”

Anh ngơ ngác nhìn cô, dường như toàn thân đều đóng băng. Thật lâu sau, khóe môi hơi giật giật, anh giật lấy bản hợp đồng, nhanh chóng viết tên trên thẻ căn cước, đôi tay thì cứng đờ.

“Chúc em hạnh phúc.” Lúc trả lại hợp đồng, anh đã nói vậy đấy.