Người thành phố có bếp lò, quạt hương bồ này còn có thể quạt bếp lò, cho nên mùa đông cũng không bị ế hàng.
Tổng cộng cũng không có bao nhiêu, ông Vương lấy hết. Một mâm khoảng chừng hai mươi mét, về thôn mua một mâm hai hào, lên trợ thì có thể bán hai hào hai ba xu, ông ấy trả hai hào ba.
Có hai mân, Tô Doanh được bốn hào sáu xu.
Nhìn chỗ tiền bốn hào sáu xu này, Tô Doanh chậc lưỡi một cái.
Nếu đây mà là kiếp trước, đừng nói bốn hào sáu, một đồng tiền rơi ở trên đường cô còn lười nhặt.
Haiz, nay đã khác xưa, thời này đừng nói một đồng tiền, một xu cô cũng đã sáng cả hai mắt lên rồi.
Bây giờ có thể kiếm tiền được rồi, Tô Doanh muốn trở về cẩn thận lên kế hoạch xem sao.
Lúc trước bà cụ Chương bện xong toàn để tự dùng hoặc là tặng cho người khác, rất ít khi bán, một là vì nó cũng không phải là thứ bán chạy, xuống thôn quê chỉ để mua cái này cũng không đáng, hai là vì bà cụ Chương chân nhỏ không tiện đi họp chợ, nhờ người khác bán giúp thì lại không tin tưởng.
Bây giờ có thể để cho Tô Doanh bán thử, cũng đã là phá lệ.
Tô Doanh vui vẻ không phải là vì bán được mấy xu tiền, mà là có thể lấy được niềm tin từ chỗ bà cụ Chương, sau này có thể hợp tác kiếm tiền với bà cụ.
Dĩ nhiên, đầu tiên là phải làm cho bà cụ chịu đưa tiền cho mình như đã hẹn trước!
…
Tuy rằng trời lạnh, nhưng ba đứa trẻ lại rất phấn khởi.
Tô Doanh còn giúp Phó Dân Hữu và ông Vương bán đồ, nhất là chỗ của Phó Dân Hữu còn bán kim chỉ mà chị em phụ nữ thích, có phụ nữ tới chọn đồ, Tô Doanh sẽ đúng lúc mà phát huy chút tác dụng, ai mà vốn chỉ tùy tiện xem thử cũng có thể mua ít chỉ màu về, hoặc ai đang lưỡng lự không biết nên mua cái nào, được Tô Doanh nói xong, không mấy đắn đo đã mua luôn cả hai về.
Cuối cùng Phó Dân Hữu phát hiện, bởi vì có Tô Doanh ở đây, ông ấy còn bán được nhiều hơn bình thường hai đồng tiền!
Đây chính là một con số ghê gớm, dù gì cũng chỉ toàn là ít kim chỉ, cúc áo linh tinh, một hào một túi kim, một xu là mua được mấy cái cúc áo rồi.
Trời dần về trưa, người ở trên chợ cũng thưa thớt dần, những người bán hàng đều bắt đầu thu dọn để về nhà.
Trên đường về nhà, Tô Doanh còn dạy Tuyết Mai và Tráng Tráng tính phép cộng trừ từ mười đổ lại, còn đọc lên thật to cứ như đang đọc gì hay lắm.