Tô Doanh bắt đầu chuyển hướng sang bà cụ Chương, cười nói: “Thế thì bà nội bện được nhiều dây như vậy, để cha mang đi bán chẳng phải tốt rồi ư?”
Bà cụ Chương:!! Lại nhòm ngó đến dây bện của bà già này, muốn bán thì mấy người tự đi mà bện!
Tô Hướng Đông lầu bầu nói: “Dây bện bán trên chợ nhiều vậy, việc gì người ta phải mua của cha? Với cả, có mấy sợi dây thì bán được bao xu? Chả bõ công đi tới đi lui.”
Nối một sợi dây bện to vào cũng tầm hai mươi mét, nhưng cũng chỉ bán được có hai đồng tiền!
Tô Doanh: Cho nên cha chỉ có thể khoác lác mà thôi.
“Ông nội, sau này có thể để cháu đi bán được không?” Tô Doanh nhìn ông cụ Tô, hỏi.
Ông cụ Tô sửng sốt, rõ ràng không hề nghĩ tới cháu gái lớn mới bảy tuổi sẽ nói câu này: “Cháu đi bán?”
Tô Doanh nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, dù gì thì bà nội cũng bện được rất nhiều mà.”
Bà cụ Chương: “Đó là của bà, tiền bán được cũng là của bà.”
Tô Doanh nhẹ nhàng mỉm cười với bà cụ: "Thế cháu giúp bà bán được một hào, bà cho cháu hai xu được không?”
Loại buôn bán nhỏ này, kể cả có chia ba phần thì thật ra cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn xây dựng cho người trong nhà một quan niệm — cô giúp bán lấy tiền, thì phải cho cô tiền công.
Tuy rằng ông cụ Tô muốn cháu trai, nhưng hằng ngày đối xử với cháu gái lớn xinh đẹp ngoan ngoãn cũng rất không tồi, không làm lơ như với Nhị Mạn Nhi.
Cho nên khi nghe Tô Doanh nói muốn được chia tiền, ông cụ cũng không quát lớn, chỉ thở dài nặng nề, trong lòng càng thêm khó chịu: Nếu như đây là đứa cháu trai thì tốt quá rồi.
Tô Hướng Đông không tỏ ý kiến gì, chuyện trong nhà đều do cha với vợ quyết định.
Lương Mỹ Anh lập tức nghĩ nếu mình đòi tiền của mẹ chồng thì chắc chắn không được, nhưng nếu ở trong tay của con gái thì đó chính là của mình, cho nên bà cũng không suy xét việc con gái mới bảy tuổi có thể buôn bán được không, nhỡ có làm mất tiền hay không, chỉ cảm thấy nếu có tiền thì nên đưa cho mình.
Bà cụ Chương nhìn qua Tô Doanh: "Cháu bán được thật không?”
Chân bà nhỏ, ra khỏi nhà một chuyến không dễ dàng, nếu không bà đã sớm tự đi rồi.
Tô Doanh: “Cháu sẽ đi theo học tập cha Tuyết Mai.”
Nếu cô nói chắc chắn có thể bán được thì không những không thuyết phục được mọi người, mà còn dễ làm cho người khác nghĩ rằng đấy là lời nói giỡn của trẻ con, nhưng lấy người giỏi ra làm cái cớ thì sẽ có sức thuyết phục.