Sau hai giờ chiều, Tuyết Mai chạy tới, kích động nói: “Bác gái, mẹ cháu đồng ý cho Mạn Mạn tới nhà cháu ngủ rồi, nằm chung một cái giường đất với cháu.”
Lương Mỹ Anh cười vui vẻ: "Vui lắm đúng không, có nhiều người tranh giành Mạn Mạn nhà bác đến nhà chơi cùng lắm đó.”
Tuyết Mai nhẹ gật đầu: "Rất vui ạ.”
Lương Mỹ Anh hỏi: “Sao cháu không thích ngủ chung một giường đất với cha mẹ cháu vậy?”
Gương mặt Tuyết Mai đỏ lên, không nói gì.
Lương Mỹ Anh vẫn không bỏ qua cho cô bé, tiếp tục hỏi: “Có phải là cháu biết gì đó đúng không? Ha ha, không sao đâu, bác gái không chê cười cháu đâu.”
Tuyết Mai lại có chút không biết phải làm sao.
Lương Mỹ Anh tiếp tục nói: “Có gì phải xấu hổ chứ, cháu cũng là con gái lớn rồi mà.”
Tô Doanh ở trong phòng nghe thấy bèn nhanh chóng đi ra, Lương Mỹ Anh muốn làm gì vậy? Hỏi bé gái bảy tuổi mấy chuyện này, bộ không thấy nhàm chán hả?
Người thôn quê thời này không có gì để giải trí, có nhiều người lớn thích nói lời thô tục, không chú ý mà còn nói với trẻ con, thậm chí dạy con nhỏ nói mấy lời này để tìm niềm vui.
Tô Doanh cực kỳ không thích.
Cô lập tức kéo Tuyết Mai đi ra ngoài: "Con đến nhà Tuyết Mai chơi đây.”
Lương Mỹ Anh cười nói: “Đi đi.” Sau đó cho Tô Doanh một ánh mắt kiểu như tốt nhất là ăn cơm chiều ở đó nhé.
Tô Doanh giả vờ không nhìn thấy.
Khi đi trên đường, Tô Doanh đưa quả táo kia cho Tuyết Mai, Tuyết Mai lại không chịu nhận: "Ba tớ nói táo đỏ bổ máu, tớ nhiều máu rồi, Mạn Mạn ăn đi.”
Tô Doanh cứ nhất quyết muốn đưa cho cô bé, ngẫm lại còn thấy thật keo kiệt, chỉ có mỗi một quả táo để đưa.
Nhưng Tuyết Mai không chê, thậm chí còn rất vui vẻ, dù sao đây là thứ đầu tiên Mạn Mạn tặng cho cô bé.
Dáng vẻ vui mừng nhảy nhót của Tuyết Mai làm lòng Tô Doanh càng thêm quẫn bách, may mà đối phương chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
Tuyết Mai cười nói: “Hay là cậu đưa cho Tráng Tráng đi, cậu mà đưa gì cho nó thì đảm bảo nó sẽ nhảy cẫng lên cho xem. Thằng nhóc đó thích ăn ngọt, ăn củ cải mà còn chấm đường trắng nữa, đúng là được chiều hư luôn rồi.”
Tô Doanh khẽ gật đầu: "Được.” Tuy ngoài mặt Tuyết Mai tỏ vẻ ghét bỏ em trai, nhưng Tô Doanh có thể nghe được sự yêu chiều từ trong lời nói của cô bé, thật ra quan hệ của chị em bọn họ cũng không tồi.
_ _ _ _