Tô Doanh ha hả, nói vậy thì mẹ chỉ định tính kế Tuyết Mai người ta thôi, không định lấy đồ gì cho người ta.
Tuyết Mai lập tức hưng phấn nói: “Bác gái, hay để Mạn Mạn đến nhà cháu ngủ đi, hai đứa bọn cháu nằm một cái giường đất là vừa đủ.”
Tô Doanh liếc mắt nhìn Lương Mỹ Anh một cái, không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy vẻ mặt đắc ý trên mặt bà ấy.
Dáng vẻ kia, rõ ràng chính là đắc ý vì cuối cùng đối phương cũng bị mình dụ nói ra kết quả như mong muốn.
Nếu Lương Mỹ Anh chủ động nói bảo con gái đến nhà Tuyết Mai ngủ, thì sẽ nợ nhân tình, còn dễ bị người ta nói lừa trẻ con để chiếm lợi. Nhưng bây giờ là Tuyết Mai chủ động nói, cho dù chuyện có thành công hay không, thì Lương Mỹ Anh bà cũng không liên quan.
Mẹ của Tuyết Mai mà đồng ý thật, thì đó cũng là con của mình đến làm bạn với con nhà họ, là người ta nợ bà.
Tuy rằng rất muốn để con gái đến nhà Tuyết Mai ngủ, nhưng Lương Mỹ Anh vẫn còn mạnh miệng: “Ha ha, không hay lắm đâu, cũng đâu phải nhà bác không ngủ được.”
Tô Doanh:… Ngủ được thì cũng không có chăn, cho nên mới để cho con đông lạnh đến chết luôn còn gì.
Tráng Tráng ở bên cạnh kêu: “Đi thôi đi thôi, đến nhà em ngủ đi, nhà em còn có đường đấy, buổi tối ăn củ cải chấm đường trắng.”
Tuyết Mai cũng hùa theo: “Đúng đấy, dù sao một mình tớ một cái giường đất không vui lắm.” Con bé kéo tay Tô Doanh: “Mạn Mạn, cậu đi nhé, hai đứa mình ngủ cùng nhau, thật tốt.”
Ông bà nội nhà bọn họ ở riêng một nhà, cha mẹ Tuyết Mai mang theo bọn họ ở riêng.
Thật ra mùa đông toàn là hai vợ chồng ngủ cùng con cái trên một giường đất, tiết kiệm củi lửa mà còn ấm áp, nếu như chia giường đất ngủ thì phải đun nhiều củi, mất nhiều hơn được.
Dĩ nhiên nhà Tuyết Mai cũng vậy.
Đương nhiên Lương Mỹ Anh sẽ không lo, bà chỉ muốn thử xem sao, nếu người ta đồng ý thì mình sẽ được lời, không đồng ý thì cũng không có hại.
Thấy Tuyết Mai đồng ý trở về nói với mẹ, bà bèn đi lấy hai củ khoai lang xù xì đen đen ra cho hai chị em ăn.
Tô Doanh nói: “Vừa lạnh vừa cứng, đừng ăn, cẩn thận đau bụng.”
Lương Mỹ Anh cười nói: “Không sao, khoai lang mà, ngọt lắm, ăn rất ngon. Tuyết Mai à, cháu với Mạn Mạn kết làm chị em rồi, thì cháu cũng là con gái bác. Sao bác có thể keo kiệt với cháu được? Bác gái không keo kiệt như bà với mẹ cháu, không nỡ cho cháu ăn đâu.”
Thuận tiện bổ sung thêm một đống lời nói làm cho Tuyết Mai thành công nói ra bà và mẹ nhà mình keo kiệt bao nhiêu.
Hai chị em chưa từng ăn khoai lang, cuộc sống nhà bọn họ khá hơn nhà họ Tô rất nhiều, bữa nào Tráng Tráng cũng ăn bột mịn, mặc dù Tuyết Mai chỉ ăn bột ngô và bột lẫn nhưng cũng hoàn toàn không cần ăn mỗi khoai lang thường như vầy.
Chưa từng ăn thì sẽ thấy mới lạ, hai đứa ăn thấy ngọt còn cảm thấy ăn khá ngon, nói rằng trở về sẽ bảo mẹ của hai đứa làm.
Tô Doanh:… Hai người vui là được.