Trên nóc nhà vẫn là cỏ mạch hư thối đã biến thành màu đen, bên trên mọc đầy cỏ tranh khô vàng, nhìn qua rất là… Tô Doanh cũng không biết hình dung như thế nào mới tốt.
Cô dẫn hai chị em vào phòng, rõ ràng đang ban ngày ban mặt, ánh nắng bên ngoài sáng trưng, nhưng trong phòng rất âm u chật chội, ánh sáng rất kém.
Tô Doanh thở dài, thật hoài niệm căn hộ độc lập kia của mình, ở đó có một cái cửa sổ sát đất, hu hu.
Thành viên nhà họ Tô thưa thớt, ông bà nội, cha mẹ, còn có một đứa em gái còn không có cảm giác tồn tại hơn cả cô. .
Lúc này cha cô - Tô Hướng Đông đang ngồi trên giường đất khoác lác, Lương Mỹ Anh đang khâu vá, ông Tô không biết đã đi đâu, em gái thì ở phòng đông cho bà Chương tết tóc.
Thấy bọn họ tới, Lương Mỹ Anh cười nói: “Tuyết Mai với Tráng Tráng tới đấy à, có lạnh không, mau ngồi lên trên giường đất cho ấm này.”
Nhưng mà trong phòng lạnh như băng, trên giường đất cũng khó ấm áp nổi, bởi vì cơm sáng đến lượt nồi và bếp của phòng đông đun, cơm chiều mới đến lượt phòng bọn họ.
Đây là kết quả cạnh tranh đến từ xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu gây ra.
Tô Hướng Đông nhìn hai chị em kia, cười nói: “Tuyết Mai, cháu xem em trai cháu đẹp trai thế này này, mà sao cháu lại xấu quá vậy nhỉ? Rốt cuộc cháu lớn lên giống ai thế?”
Tô Doanh:!!!
Mẹ ơi, không nói thì không có ai bảo cha bị câm đâu? Có ai nói chuyện vậy với bé gái như cha không?
Sắc mặt Tuyết Mai lập tức quẫn bách, cắn môi, không biết nên nói gì mới tốt.
Tráng Tráng còn đứng đó cười: “Chị ấy được nhặt về đấy.”
Tô Hướng Đông làm ra vẻ mình rất có ánh mắt: “Còn phải nói, cháu nhìn đi, cha các cháu có vóc dáng cao lớn đẹp trai, mẹ các cháu cũng khá xinh đẹp, Tuyết Mai… Haiz, chắc là giống cậu rồi, cháu ngoại giống cậu mà.”
Tô Doanh thật muốn hất văng ông ấy đi, chẳng trách mấy ngày nay mình xuyên tới mà mãi không quen chút nào, không có cảm giác gì.
Thật sự là… Một lời khó nói hết.
Nhìn dáng vẻ Tuyết Mai gần như muốn khóc nhưng vẫn cố chịu đựng không dám khóc sợ người ta chê cười, Tô Doanh đồng cảm như bản thân mình cũng bị, bởi vì kiếp trước cô cũng bị người ta chê cười đến lớn như vậy.
Cái gì mà “Ê, nhìn hai chị em này đi, chị gái thì trắng thế kia, mà con em lại đen thế không biết, chị thì đẹp gái, con em lại xấu, ha ha.”
Bọn họ cho rằng mình chỉ nói đùa, nhưng hoàn toàn không suy xét đến lòng tự trọng của trẻ con.
Dần dần, đám trẻ nghe xong sau đó tự ti đến nỗi quả thật không dám ngẩng đầu, thấy bọn họ là tự nhiên muốn đi đường vòng.
Kết quả bọn họ sẽ nói như này: “Nhìn đứa nhỏ này đi, không chào hỏi người khác, không lễ phép”, thường xuyên lặp lại, quả thật là…
Ác mộng thời thơ ấu luôn rồi!