Ai mà không chết chứ? Cô cũng sẽ chết, cho nên không việc gì sợ phải sống những tháng ngày khổ sở.
Ai ngờ ngay sau đó người mẹ kia nhảy bùm xuống, nhưng bà ấy vốn không biết bơi, giãy giụa trong nước, chìm chìm nổi nổi, liều mạng hô cứu con gái tôi với.
Trái tim của Tô Doanh như bị kim đâm đau một cái, cô không nhìn được cha mẹ che chở cho con, nhất là với con gái.
Sau đó… Sau đó cô xuyên qua rồi.
Lúc cô cứu được đứa con gái, sau đó quay sang cứu người mẹ thì bỗng dưng bị bóp chặt cổ.
Tuy rằng mỗi tuần cô tập thể hình ba lần, nhưng sức không thể mạnh hơn người sắp chết đuối được, cuối cùng cô từ bỏ giãy giụa.
Cô thề tuyệt đối không có suy nghĩ tự tử, một người bình tĩnh lạnh nhạt như cô, sự nghiệp thành công, độc thân vui vẻ, tuyệt đối không có khả năng tìm chết.
Cô bị chết oan.
Có lẽ ông trời cũng nghĩ vậy, chờ cô tỉnh lại đã biến thành một cô bé trắng trẻo gầy yếu, đôi mắt trong sáng xinh đẹp.
Sau khi chết thì xuyên qua sống lại, đáng lẽ lòng nên mang cảm kích, nhưng Tô Doanh chỉ cảm thấy khổ sở.
Một là vì nguyên chủ còn nhỏ đã chết không lý do, rất đáng thương.
Mấy ngày nay nguyên chủ vẫn luôn đau đầu, nói với mẹ cô bé là Lương Mỹ Anh, nhưng Lương Mỹ Anh không để trong lòng. Với cả cũng chỉ xoa xoa hôn hôn cô bé, hoặc là hứa suông rằng chờ ngày nào đó sẽ đưa cô bé đến trạm y tế xã khám thử.
Kết quả buổi tối hôm đó sau khi ngủ thì nguyên chủ bắt đầu phát sốt, hơn nữa cửa sổ lùa gió lạnh, chăn thì quá mỏng manh, em gái ngủ không yên ổn còn giành chăn, cô bé lạnh muốn chết, đến nửa đêm thì mất.
Thế nên trong khoảnh khắc Tô Doanh xuyên qua kia, cô chỉ cảm thấy lạnh y hệt như khi mình ở trong nước vậy.
Thứ hai là mình đã từng ấy tuổi rồi mà còn biến thành một đứa trẻ nhỏ đến vậy, cứ có cảm giác bị người nhào nặn rồi nhét vào trong một cái hộp, dù thế nào cũng cảm thấy bị đè nén không giãn ra được.
Cô hoàn toàn không biết làm trẻ con thế nào.
Cô sợ làm sai sẽ bị người khác nghi ngờ gì đó, cho nên mấy hôm nay cô nghe nhiều, nhìn nhiều, quan sát cẩn thận nhiều hơn chứ rất ít khi nói chuyện.
Cũng may nguyên chủ vốn đã an tĩnh không hay ầm ĩ, mà mấy hôm trước còn sinh bệnh, bây giờ không nhanh nhẹn không thích nói chuyện cũng có thể hiểu được, người trong nhà cũng không nghi ngờ.
Tô Doanh miên man suy nghĩ, đi cùng với hai chị em đấu võ mồm, bọn họ đã tới nhà họ Tô.
Nhà họ Tô là hộ nghèo nhất trong số những nhà nghèo trong thôn, sân tường cũ nát, cổng chỉ có hai ván cửa đã cũ đến thủng lỗ, cỏ dại mọc trên cửa đã trọc lộ ra đất đỏ thật dày, cỏ tranh mọc ra đã chết héo, phất phơ trong gió bắc.
Vào cửa là một mảng tường đã bị tróc hết lớp vữa, đi vào là khoảng sân không lớn.
Phía tây nam là chuồng heo, bên trong không có heo, phía bắc chuồng heo là ổ gà nuôi bốn con gà, bên cạnh là một đống cỏ khô và một đống nhánh cây khô. Còn lại là mấy thứ linh tinh khiến cho khoảng sân nhỏ trông càng thêm chật chội.
Phía bắc là ba gian phòng chính, cửa sổ rất nhỏ, phòng ở chỉ có tường và dưới mái hiên có mấy hành gạch xanh, còn lại đều dựng lên từ gạch gỗ, lớp vôi vữa trên tường đã bong ra từng mảng, lộ ra tường đất đỏ rơm rạ bên trong.