Bệnh Kiều Bẻ Gãy Hoa Đào Thối Của Ta

Chương 10

Lúc đi ra, thế giới vẫn tươi sáng như trước, mặt trời sẽ mọc như bình thường, người nàng yêu cũng sẽ sống trăm tuổi.

Nếu có thể, nàng hy vọng có thể dẫn người nhà của mình cả đời rời xa tranh chấp. Nhưng, đây chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Họa phải né tránh, thù phải báo, chỉ là nàng thế nhỏ lực mỏng, Xương Ninh Hầu phủ cũng không có vinh quang, cũng không có thực quyền.

Không dễ dàng để giải quyết chuyện này.

Kiếp trước bởi vì những hoa đào thối rữa kia mà bằng hữu tốt nhất trở mặt nàng, mặc dù nàng đã nhiều lần giải thích rằng nàng không có bất kỳ ý định với một nhà công tử nào, nhưng lời đồn đãi và hiểu lầm về nàng trong kinh thành vẫn càng ngày càng mãnh liệt, nàng trở thành nữ tử phù phiếm trong miệng cô nương toàn kinh thành thế gia.

Ngẫm lại cũng rất buồn cười, những nam tử kia ở trong mắt nàng không đáng một đồng, căn bản nàng chướng mắt, nhưng luôn có người nói nàng hay lật lọng, ở giữa mấy nam nhân chu toàn thì nói nàng cướp nhân duyên của các nàng.

Trời đất chứng giám, nàng vẫn chưa từng một mình nói chuyện với những công tử kia, đó đều là do chính bọn họ đồn thổi.

Sau đó, Đường Thời Ngữ mới biết lời đồn chính là do bằng hữu tốt nhất của nàng truyền ra ngoài, chỉ vì ghen tị, cho nên muốn làm cho nàng thân bại danh liệt.

Đường Thời Ngữ giơ tay sờ sờ mắt, bộ phận nơi chân thật tồn tại, nhãn cầu trái phải chuyển động, ngón tay có thể cảm nhận được nó đang trượt.

Thật tuyệt vời…

Lười biếng ngáp một cái, khóe mắt thấm ra nước mắt, nàng thuận tay lau đi.

Vân Hương nở nụ cười: “Cô nương chúng ta sẽ không rời giường cho đến khi mặt trời lên cao, từ khi nào dậy sớm như vậy a.”

Đường Thời Ngữ nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cười nhạo ta có phải không…”

“Nô tỳ nào dám chứ.” Nói xong lại cười hắc hắc.

“...”

Là lỗi của nàng, sủng ái những hạ nhân này nên ai nấy đều dám trêu chọc nàng.

Trong phòng lại yên tĩnh một lúc lâu.

“Vân Hương, đem nốt ruồi nước mắt của ta che đi một chút.”

Vân Hương sửng sốt, nhìn nốt ruồi nước mắt màu nâu nhạt ở đuôi mắt phải của cô nương, chần chờ nói: “Cô nương, nốt ruồi nước mắt này cực kỳ đẹp, nô tỳ sẽ hóa ngài xinh đẹp một chút, trong yến hội nhất định có thể nổi bật một chút.”

Cũng để cho mọi người nhìn một chút, dung mạo của Đại cô nương Xương Ninh Hầu phủ xinh đẹp thành nhàn hiếm có, đoan chính thanh nhã có một không hai.

Đường Thời Ngữ khẽ lắc đầu, kiên trì nói: “Che.”

Nàng không cần xinh đẹp đè bẹp hoa thơm cỏ lạ, cũng không cần nhan sắc đẹp đẽ lỗi lạc, hôm nay chỉ cần yên lặng làm khách là được rồi.

Vân Hương thấy chủ tử kiên trì, chỉ đành tuân theo.

Sau một tách trà nhỏ, lớp trang điểm trông đẹp.

Đường Thời Ngữ buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị người ta đẩy đến trước bàn dùng bữa.

“Này cho ta…” Nàng nhắm mắt lại, lười biếng ra lệnh.

Chẳng bao lâu, một muỗng cháo thuốc được thổi ấm đưa đến miệng nàng.

Nàng giống như một cỗ máy ăn uống không có linh hồn, miệng mở ra rồi khép lại, nhai, nuốt.

Mở ra ngậm lại, nhai, nuốt.

Động tác lặp đi lặp lại, cứ nhắm mắt lại như vậy, chậm rãi dùng bữa sáng một lúc lâu, bụng no, buồn ngủ cũng biến mất.

Chậm rãi mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng một chút, sau đó nhìn bên cạnh, gương mặt quen thuộc đối diện với nàng cười đến sáng lạn.

“Đệ vào từ khi nào?”

Cố Từ Uyên cầm khăn tay, quỳ một gối trước mặt nàng, tinh tế lau khóe miệng cho nàng, vẻ mặt chăm chú, hai mắt lấp lánh thâm thúy: “Lúc tỷ muốn dùng bữa thì ta liền ở cửa.”

Đường Thời Ngữ thứ nhất vạn lẻ một lần dặn dò: “Không nên tùy tiện vào khuê phòng của thiếu nữ.”

Thiếu niên không thèm để ý gật gật đầu, biện giải cho mình: “Ta hỏi Liên Kiều, nàng ta nói tỷ ăn mặc chỉnh tề, ta liền tiến vào.”

“Y phục chỉnh tề chỉ là không có trang điểm mà thôi, cũng không khác ngày thường là mấy, vì sao ta không thể vào?”

“Mặc dù A Ngữ không trang điểm, cũng là đẹp nhất.”

Đường Thời Ngữ bất ngờ không kịp đề phòng nghênh đón một quả bóng thẳng, không khỏi có chút thẹn thùng, trong lúc nhất thời lại quên dạy dỗ hắn.

“... Nhưng tỷ đã trang điểm, đệ không thể nhìn thấy sao?”

Cố Từ Uyên trong nháy mắt kinh ngạc, tay hắn dừng lại, không thể tin mở to hai mắt, nhìn kỹ nhìn trái, nhìn phải, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, rất nhanh ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lại bị giấu kỹ.

Nốt ruồi nước mắt ở đuôi mắt nàng đã biến mất.

Tay vô lực buông xuống, nắm chặt khăn tay trong lòng bàn tay, trong lòng nhấc lên sóng biển ngập trời, trên mặt lại hoàn toàn bình tĩnh, như giếng cổ không có sóng.

Hắn chậm rãi nở nụ cười, trong mắt lóe lên hào quang động lòng người, con ngươi đen kịt lấp lánh, giống như là cất giấu sao, răng nanh nhỏ lộ ra bên ngoài, khiến người ta vừa nhìn thấy nụ cười của hắn thì tâm tình sẽ chuyển biến tốt ngay lập tức.