Bệnh Kiều Bẻ Gãy Hoa Đào Thối Của Ta

Chương 5

Hắn không mở miệng, nàng cũng không để ý tới hắn, tự mình dùng bữa sáng.

Thiếu niên có chút tình nguyện từ trong cổ họng nặn ra một tiếng hừ nhẹ, nhỏ giọng phục tùng: “A Ngữ tỷ tỷ.”

Sau đó liền đặt mặt trên mu bàn tay, quay đầu sang một bên, giận dỗi không nhìn nàng nữa.

Theo lý thuyết, Cố Từ Uyên và nàng không phải là tỷ đệ ruột thịt, khuê phòng của nàng không thể tùy tiện để hắn muốn vào thì vào. Nhưng chuyện Cố Từ Uyên ở trong viện của nàng là do nương nàng là Tĩnh Ninh quận chúa làm chủ, mặc dù Đường Thời Ngữ khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.

Nàng đã sớm quen với những tháng ngày bầu bạn với Cố Từ Uyên, nàng vốn là người đã chết một lần nên đối với vạn sự đều rất thờ ơ, huống chi Cố Từ Uyên ở trong mắt nàng còn là một đứa trẻ, mà nếu nàng cộng thêm tuổi ở kiếp trước, hiện giờ đã hai mươi hai tuổi rồi, lớn hơn hắn hẳn bảy tuổi, không khỏi sinh ra tâm tư gì khác.

Căn bản lúc mới quay về phủ, phụ thân nàng cho Cố Từ Uyên một viện khác, nhưng mà hai người tách ra không được mấy ngày, một đêm bệnh cũ của nàng lại tái phát, bệnh ập đến một cách đột ngột, đe dọa tính mạng này suýt chút nữa đã xưng tội với nàng.

Sáng sớm, Cố Từ Uyên mới nghe được tin tức, lúc ấy sắc mặt trắng bệch, không để ý người khác ngăn cản, trực tiếp xông vào phòng nàng. Hắn xốc màn che lên, ôm người vào lòng, lấy ngân châm từ trong ngực ra, động tác trên tay nhanh chóng châm cứu cho nàng, rồi đổ ra một viên thuốc từ trong bình thuốc cho nàng uống.

Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, thuần thục giống như đã làm vô số lần, đám người Đường gia nhìn tránh sang một bên.

Tuy Đường phụ thân là thế tử của Xương Ninh Hầu phủ, nhưng lại là người không có chủ kiến, ông cảm thấy hành động này thật sự mất thể thống, liền liếc mắt hỏi tha9m Đường mẫu.

Đường mẫu đăm chiêu nhìn bóng lưng thiếu niên cố chấp canh giữ ở bên ngoài màn che nữ nhi của mình, cuối cùng đưa ra quyết định lớn mật ——

Để cho Cố Từ Uyên ở lại chỗ này.

Tuy rằng Đường mẫu sống an nhàn sung sướиɠ, tiếp nhận giáo dục quý tộc chính thống nhất, nhưng tính tình không cổ hủ thủ thường, bà là một nữ nhân có trí tuệ mà không tuân thủ quy tắc, cả đời đều chỉ làm chuyện mà mình cảm thấy đúng, từ trước đến nay không sợ lời đồn đãi của thế tục. Năm đó cố tình gả cho Đường phụ nên ai cũng không coi trọng, hiện giờ cuộc sống này cũng rất tốt, nữ nhi hiếu thảo, cũng cùng phu quân làm được cả đời một đời một đôi.

Đường mẫu đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng từ rất lâu, năm đó khi bà đưa Đường Thời Ngữ về am Thanh Tâm để dưỡng bệnh, rồi tìm cao tăng tính mệnh cách của Đường Thời Ngữ.

Là mệnh đào hoa chết yểu, không kịp xuất giá mà sẽ chết do ốm đau bệnh tật, trừ phi gặp được mệnh cách thiên sát cùng nàng làm bạn, áp chế lẫn nhau thì mới có thể sống tới già.

Quay một vòng, khi bà nhìn thấy Cố Từ Uyên, liền biết cơ hội đã đến.

Bà cũng tìm người tính mệnh cách của Cố Từ Uyên, có thể nói là xứng đôi cực kỳ với nữ nhi của bà.

Ở trước mặt chuyện lớn như sinh tử, quy củ cái gì, thể thống cái gì, tất cả đều có thể không so đo nữa.

Bà có thể không quan tâm ý nguyện của Cố Từ Uyên, nhất quyết cho hắn ở lại Hầu phủ, cho dù người này toàn thân đầy khuyết điểm, cho dù người này là đồ đệ của bọn đạo chích, chỉ cần hắn có thể làm cho Đường Thời Ngữ bình an khỏe mạnh cả đời này, như vậy cho dù là sài lang hổ báo bà cũng nuôi được.

Đường mẫu vốn cho rằng chỉ cần hai người ở cùng một phủ thì nữ nhi có thể thuận lợi sống trọn phần đời còn lại, nhưng không nghĩ rằng điều nên đến thì vẫn sẽ đến.

Thân thể Đường Thời Ngữ giống như đèn l*иg giấy yếu ớt, không thể trải qua bất kỳ gió táp mưa sa nào, Đường mẫu đành phải đem hai người ở chung một viện, ở trên phái rất nhiều tai mắt nhìn chằm chằm, lo lắng trước sau để tránh tai họa.

May mắn một năm ở chung, bà phát hiện Cố Từ Uyên thật lòng đối xử tốt với nữ nhi, trái tim này cũng coi như buông xuống.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Đường Thời Ngữ chậm rãi ăn uống thì không còn gì khác.

Cố Từ Uyên đang ôm ngọn lửa không tên trong lòng, hết lần này tới lần khác lại không thể phát tiết với nàng, tự mình hờn dỗi.

Đột nhiên, nàng thản nhiên mở miệng: “Thật khó khăn cho đệ đem cóc ra khỏi ao mà cả người không bị phát ban ha?”

Nàng nói một cách điềm tĩnh, giữa hai hàng lông mày là một vẻ mặt lạnh nhạt, phong thái nhàn nhã giống như là đang tùy tiện tán gẫu về chủ đề không quan trọng như hôm nay thức ăn rất hợp khẩu vị.

Cả người Cố Từ Uyên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Tỷ tỷ nói cái gì? A Uyên nghe không hiểu.”

Đường Thời Ngữ nuốt một ngụm cháo thuốc, lười biếng ngước mắt nhìn hắn.