Sau Khi Bị Ép Cùng Đại Lão Liên Hôn

Chương 34

"Không có, ngài đi qua là được rồi."

"À..." Sở Hoán buông bút trong tay xuống đi theo người đi về phía nhà chính.

Nhà chính là chỗ ở của Lục lão gia tử, bên này có rất nhiều người giúp việc, vào ngày quyết định hôn sự cậu chính là bị Sở Hoành Viễn dẫn theo đến bên này ăn cơm, cậu đi theo người giúp việc đi vào.

Còn chưa tới trước mặt đã nghe được tiếng cười của Tiểu Ảnh, cậu khẽ thở ra một hơi hơi thả lỏng chút.

Vừa đi vào đã bị cô bé kích động chạy đến ôm lấy đùi:"Anh đẹp trai, Tiểu Ảnh cuối cùng cũng gặp được anh. ”

Sở Hoán có chút dở khóc dở cười đối với xưng hô này của đứa trẻ, giương mắt nhìn thấy người đang ngồi cười tủm tỉm trên sô pha nhìn cậu, trước tiên lễ phép cùng Lục lão gia tử ân cần hỏi thăm:"Gia gia”

"Ừm, Việt Chi còn chưa tan làm đi, ở nhà một mình có buồn chán không?"

"Cũng may, có rất nhiều bài tập về nhà, vẫn luôn làm bài." Sở Hoán khom lưng kéo Tiểu Ảnh vào trong ngực ôm lên đi về phía lão gia tử.

Lục lão hài lòng gật gật đầu:"Có cái gì không biết làm thì đi hỏi Việt Chi, thành tích của hắn ở cấp trung học và đại học đều rất xuất sắc, hẳn là có thể dạy cậu. ”

"Được." Sở Hoán lên tiếng trả lời, rũ mắt nhìn tiểu Ảnh trong ngực đang túm lấy dây áo hoodie của cậu chơi đùa:"Sao con nhìn qua lại ỉu xìu như vậy? Tâm trạng không tốt hay là bị bệnh?”

"Có chút sốt, ngày hôm qua vừa mới không nhìn thấy một chút đã chạy ra hậu viện chơi nước, mẹ con bé hai ngày nay cũng bận rộn không có thời gian trông chừng, vẫn luôn ở lại chỗ ta." Lục lão giải thích.

"Chậc." Sở Hoán sờ sờ đầu của cô, quả thật khá nóng.

Mãi cho đến cơm tối, Tiểu Ảnh liền dính lấy Sở Hoán, cũng không gây rối náo loạn, ngay cả đồ ăn bình thường thích cũng không hấp dẫn được cô bé.

Lão gia tử thấy tiểu nha đầu tùy hứng khó được chịu nghe lời ai nói, có chút vui mừng nhìn Sở Hoán, đứa nhỏ này quả thật khiến người ta thích hơn so với trong tưởng tượng.

Tiểu Ảnh không muốn ngồi ghế trẻ em, Sở Hoán liền ôm cô vào trong ngực ngồi đút cho cô ăn cháo rau mà người giúp việc đặc biệt nấu cho cô.

Nhưng tiểu hài tử chán ghét nhất rau củ gì đó, Sở Hoán phải phí không ít sức lực mới khiến cho cô ăn nửa chén.

"Chờ em hết bệnh rồi, anh đẹp trai có thể cùng em đi chơi ván trượt được không?" Tiểu Ảnh ôm cổ cậu mắt lộ vẻ trông mong mà hỏi.

Lời nói của Sở Hoán đã đến bên miệng rồi, nhưng nghĩ đến thái độ chán ghét thù địch của Lục Tuyết Kha đối với chính mình, lại có chút do dự, thân phận của cậu bày ở đây, không thể quá mức lấy lòng lại không thể kênh kiệu lên mặt, làm như thế nào cũng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng trẻ con là đơn thuần ngây thơ nhất, Sở Hoán có chút mềm lòng.

"Không phải hết bệnh rồi, là sau này em ngoan ngoãn ăn cơm không kén ăn, anh mới có thể chơi đùa với em." Lão gia tử đối với cháu ngoại gái này rất thương tiếc, hắn chỉ có một nữ nhi, cũng chỉ có một đứa cháu gái này, cho dù hắn ở trước mặt con trai, cháu trai nghiêm túc như thế nào đi nữa, ở trước mặt cháu gái vĩnh viễn không làm ra được vẻ mặt nghiêm khắc."