9. Anh trai em 27 tuổi vẫn chưa có ý định tìm bạn đời sao?
“Anh, anh thật giống như một người vợ nha!” Bùi Tâm Lê trêu chọc: “Em không sao, anh yên tâm đi. Anh lại cau mày rồi, cười một cái đi mà! Anh nghiêm túc quá, không có alpha nào sẽ thích như vậy! Em mới 18 tuổi em đã có bạn trai, anh trai em 27 tuổi vẫn chưa có ý định tìm bạn đời sao?”
Bùi Tư Xuyên trả lời: “Bây giờ anh cần tập trung vào công việc.”
Phải, hắn cần tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Bùi. Bố anh, người coi trọng A hơn O, cả đời đều nhắc tới tại sao người vợ mất sớm của mình để lại đều là hai omega vô dụng. Chính vì điều này mà hắn đã làm việc chăm chỉ hơn những người khác, lấy bằng tiến sĩ quản lý tài chính ở nước ngoài và trở về Trung Quốc với tư cách là phó chủ tịch tập đoàn với một lớp mạ vàng. Nhưng bố hắn vẫn không hài lòng lắm, luôn lạnh lùng nhìn hắn.
Về chuyện bạn đời của hắn... hắn không có thời gian để nghĩ về nó. Theo ý tưởng của bố hắn, hắn là một omega, nên thành thật kết hôn với người thừa kế alpha của tập đoàn lớn, sau khi kết hôn, hãy sử dụng sức ảnh hưởng của nhà chồng để phát triển sản nghiệp của chính mình, liên minh và đạt đến một cấp độ cao hơn.
Còn suy nghĩ của riêng hắn thì sao? Làm người thừa kế omega không được bố cưng chiều, không xứng có ý kiến của riêng mình.
Hình ảnh cậu nhóc alpha tên Nam Lục đè nặng eo đêm qua chợt hiện lên trong đầu hắn, mồ hôi mỏng theo quai hàm cậu nhóc trượt xuống nhỏ xuống eo cậu, cơ thể tràn đầy sức sống quấn lấy người hắn, nhìn hắn chằm chằm, điên cuồng mà cùng hắn giao hợp.
Đó là lần đầu tiên hắn trút bỏ được gánh nặng trong lòng và thỏa sức tận hưởng. Chỉ nghĩ đến cảnh đó, phần thân dưới của hắn đã muốn ngẩng đầu...
Tuy nhiên, đó chỉ là một xúc động nhất thời, và hắn không muốn nghĩ về nó nữa.
“Đúng rồi, anh trai, hôm nay về nhà, anh chỉ cần lấy lại điện thoại dự phòng lần trước em để quên ở nhà, sau đó tìm thời gian gửi đến trường của em, được không? Làm ơn, làm ơn~”
Cô em gái trong điện thoại vẫn còn làm nũng, Bùi Tư Xuyên vẫn còn đỏ mặt vì ý nghĩ xấu hổ vừa rồi, hắn thản nhiên đáp: “Anh để trợ lý chuyển cho em.”
“Này? Đừng quấy rầy anh trợ lý, lần trước anh gọi anh ấy xách hành lý lúc khai giảng, anh ấy vất vả quá, lần này anh đến trường học của em đi, em có thể mời anh ăn cơm. Mặc dù trường học của em không bằng trường học ở nước ngoài anh lớn lên, nhưng bầu không khí không tệ, hơn nữa nhà ăn siêu ngon!” Bùi Tâm Lê hào hứng lẩm bẩm: “Cả ngày không ăn đồ cao cấp, nhưng cũng hòa nhập với thị hiếu của thị trường, phải không? Bùi thiếu gia ~”