7. Cậu nhóc nhóc này ngày hôm qua vừa tròn 18 tuổi sao?
Khi kiểm tra kỹ hơn, đó là một chiếc cặp học sinh màu đen không có gì nổi bật với một mặt dây chuyền trẻ con gắn trên đó.
Đây là túi của alpha trên giường? Ai sẽ mang cặp sách đến quán bar chứ...
Chiếc cặp sách không được kéo khoá kỹ càng. Bùi Tư Xuyên vô tình đá vào nó, khiến sách vở và đồ lặt vặt bên trong rơi ra ngoài. Bùi Tư Xuyên cau mày, ngồi xổm xuống bắt đầu giúp tình một đêm nhặt cặp đi học.
Những cuốn sách trượt ra trông giống như sách giáo khoa — một cuốn bằng tiếng Anh, cuốn còn lại viết về đánh giá phim, nhưng Bùi Tư Xuyên quan tâm hơn đến một thứ khác, đó là một cuốn sách nhỏ màu xanh đậm, trên đó ghi “Thẻ sinh viên Đại học Hoa Dương”.
“Đại học Hoa Dương?” Bùi Tư Xuyên lẩm bẩm: “Cùng trường với Tiểu Lê?”
Em gái của hắn, Bùi Tâm Lê, cũng đang học tại trường đại học này, cô chỉ mới là sinh viên năm nhất, chuyên ngành đạo diễn, sân khấu điện ảnh.
Tiếc là hắn không tin vào những sự trùng hợp như vậy cho lắm.
Hắn mở thẻ sinh viên ra, trang đầu tiên là thông tin cá nhân của sinh viên. Cậu nhóc alpha đẹp trai, ảnh chụp chứng minh thư cũng không khác mấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, nhìn có vẻ dữ tợn, nhìn ảnh chụp, Bùi Tư Xuyên không khỏi nhếch lên khóe miệng, hắn chọc lên trên khuôn mặt của cậu nhóc alpha trong bức ảnh, hắn nhìn thấy tên của cậu được viết ở phía dưới - Nam Lục.
Bùi Xuyên đọc hai lần, ghi nhớ trong lòng, tiếp tục đọc.
Cái nhìn này không còn là vấn đề, nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng lại.
“Chết tiệt…” Người đàn ông luôn được giáo dưỡng tốt không khỏi chửi thề, không thể tin vào mắt mình: “Cậu nhóc nhóc này ngày hôm qua vừa tròn 18 tuổi sao?”
Ngày sinh trên thẻ sinh viên được viết bằng hai màu đen trắng, nó giống như tát vào mặt hắn hai lần.
Hắn đã 27 tuổi, làm sao có thể ở bên một cậu nhóc mới 18 tuổi...
Hắn là vì vui vẻ, nên mới thuận theo nhóc alpha này để cậu gọi hắn là chú, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự muốn làm “Chú” của thiếu niên.
Nhìn kỹ lại, đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là chuyên ngành mà cậu nhóc nói “ngành đạo diễn”.
Là sinh viên năm nhất, cậu vẫn đang theo học chuyên ngành đạo diễn, tám, chín phần mười cậu rất có thể cậu là bạn cùng lớp mà em gái hắn biết phải không?
Đây chính là một phần vạn khả năng xảy ra chuyện, mà hắn cũng gặp phải?
Bùi Tư Xuyên vội vàng nhét thẻ học sinh vào trong cặp sách, đứng dậy, đem cặp sách ném vào cuối giường, sau đó nhặt tấm danh thϊếp trên tủ đầu giường lên, vội vàng nhét lại vào trong ví.
Đây không phải là một trò đùa, hắn không thể dính dáng đến một cậu nhóc vừa tròn 18 tuổi như vậy, chứ đừng nói là một cậu nhóc mà Bùi Tâm Lê biết.
Bùi Tư Xuyên vội vàng chạy ra khỏi khách sạn như thể hắn đã làm sai điều gì đó, tìm thấy chiếc xe của mình trong bãi đậu xe, hắn chỉ thấy toát mồ hôi lạnh khi thắt dây an toàn.
Không, hắn phải quên. Phải giữ thứ này trong phòng khách sạn đó mãi mãi.
Ngày hôm qua hắn rất thoải mái, cứ như vậy không tiếc bỏ qua đêm đầu tiên của mình.
Nhưng nhất định không được để vấn đề như vậy còn đến theo sau nữa.