Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 35-2: Ngõ nhỏ “to” như vậy, chỉ có hắn là người bình thường

“A a a a a!!!!!”

Vương Bàng Bàng ngẩn người, mờ mịt hỏi: “Vừa rồi…. không phải tôi la đó chứ?”

Hắn chỉ la trong lòng thôi mà.

“Không phải.” Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, là tiếng thét chói tai truyền tới từ Nhà ma.

Tiếng thét này có chút quen thuộc, hẳn là của Lư Khoa.

Nhà ma.

“A a a a!!!”

“Quỷ a a a a!!!”

“A a a a a a a!”

…………

Lư Khoa vừa hét chói tai vừa điên cuồng ném giấy trát tiểu nhân vào người lệ quỷ.

Lâm Diễn Thiên bị tiếng thét của hắn ồn đến đau não, không thể nhịn được nữa mà đạp một cái: “Mày mẹ nó câm miệng ngay!”

Lư Khoa còn đang bị quỷ dọa điếng người, sau khi bị đạp vào chân, phản ứng đầu tiên là mình bị quỷ đánh.

Phản ứng thứ hai là ném giấy trát tiểu nhân.

Lâm Diễn Thiên bị ném một mặt đầy giấy trát, tức giận giật giật khóe miệng, cả giận nói: “Mày nháo đủ chưa?”

Nói xong, giơ tay tát Lư Khoa một cái.

“Chát ——”

Một cái tát thanh thúy tàn nhẫn, gọi lý trí của Lư Khoa trở về.

Lư Khoa che mặt đang đau đến tê dại, ngốc lăng lăng nhìn Lâm Diễn Thiên, thanh tỉnh, không dám hét bậy nữa.

Hắn sợ quỷ, bây giờ cũng sợ Lâm đại thiếu tâm tình bất định.

Thấy hắn an tĩnh lại, Lâm Diễn Thiên nhìn về phía lệ quỷ bị ngã trên mặt đất.

Mấy tờ giấy vàng tiểu nhân nhìn qua rất yếu ớt nay lại đánh đấm liên hồi lên người lệ quỷ đang nằm.

Thoạt nhìn bị đánh thật sự đau, lệ quỷ nằm trên mặt đất không thể động đậy, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên.

Mặt Lâm Diễn Thiên âm trầm, khom lưng nhặt một tờ giấy trát tiểu nhân.

Sau khi bị gã đυ.ng tới, giấy trát tiểu nhân vẫn còn động tay động chân giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi tay gã, đi đánh lệ quỷ trên mặt đất.

Cứ như sống lại.

Lâm Diễn Thiên nhìn chằm chằm giấy trát tiểu nhân, xoa trong lòng bàn tay, gắt gao nắm lấy.

Một lát sau, giấy vàng tiểu nhân không hề nhúc nhích.

Gã tùy tay ném lại nó lên người lệ quỷ.

Giấy trát tiểu nhân bị hỏng không hề có tính công kích.

Lâm Diễn Thiên lại thử hai tờ, xác định không phải ngẫu nhiên, mới không lấy giấy trát tiểu nhân ra thực nghiệm nữa.

Lệ quỷ trăm năm trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra, mất đi ba tờ giấy trát, nó cảm thấy như mình giống như đang sống lại.

Nó nhìn về phía Lâm Diễn Thiên, nghĩ thầm, người này tuy rằng không mang mặt nạ, nhưng cũng không phải dễ chọc.

Đang muốn tìm cơ hội chạy, giây tiếp theo, chỉ thấy một tờ bùa chú trông rất đứng đắn bay tới.

“Nam Đẩu lục tinh, Ngũ lôi tương uy.”

Chú pháp vang lên, chỉ thấy ánh sáng tím hung hăng bổ về phía mặt đất.

Sau khi ăn một kích, thân thể lệ quỷ bắt đầu run rẩy, âm khí tiêu tán hơn phân nửa, gần như trong suốt.

Thấy thế, Lâm Diễn Thiên lại ném thêm hai tờ Ngũ lôi phù.

Ba lần Ngũ lôi phù, lệ quỷ liền bị hồn phi phách tán.

Lâm Diễn Thiên tiếp tục đi, xuyên qua hành lang lầu 3, gã dùng lôi phù đánh chết bốn con lệ quỷ.

Đối mặt với tiếng kêu rên xin tha của lệ quỷ, sắc mặt gã cũng không đổi một chút nào, âm ngoan hung lệ.

Lư Khoa nhìn đến kinh hồn táng đảm, đi theo sau gã, ho cũng không dám ho.

Đáng xong lệ quỷ ở lầu 3, Lâm Diễn Thiên đi lên lầu 4, đứng trước cầu thang mà đánh giá.

Lầu 4 còn có lệ quỷ.

Gã cau mày, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Thấy gã đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, Lư Khoa thật cẩn thận kêu: “Lâm, Lâm thiếu, còn muốn đi lên sao?”

Lâm Diễn Thiên trầm mặt: “Trong tòa nhà này có quá nhiều lệ quỷ.”

Vượt qua suy đoán của gã.

Lôi phù lần này mang đến đã dùng hết rồi.

Gã không đi nữa, mà xoay người xuống lầu.

Lư Khoa thở ra một hơi, vội vàng đuổi kịp.

Sau khi đi ra khỏi Nhà ma, lúc đi ngang qua cửa hàng nhang đèn, Lâm Diễn Thiên dừng bước chân, hướng mắt nhìn vào trong.

Giang Từ Vô ngồi sau quầy, cúi đầu chơi game, mí mắt cũng không thèm nâng.

Lâm Diễn Thiên cười lạnh nói: “Giang đại thiếu, mấy thứ dơ bẩn trong Nhà ma này cũng không ít nhỉ.”

“Tôi giúp cậu một chút, không cần cảm ơn.”

Giang Từ Vô có lệ mà ừ một tiếng, ngửi được trên người gã hơi có mùi, đá chân lùi ghế dựa về sau, nhìn thời gian.

Một tiếng rưỡi.

Không cần mua vé bổ sung.

Cậu tiếp tục chơi game: “Đi thong thả không tiễn.”

Lâm Diễn Thiên nhìn cậu, thấy biểu tình cậu không có biến hóa gì, nhíu nhíu mày.

Chần chờ một lát, gã không đi vào cửa hàng, mà đi nhanh về phía trước, thấp giọng hỏi Lư Khoa: “Gϊếŧ nhiều quỷ như vậy, tên tiểu tử Giang Từ Vô kia sao lại không có phản ứng nào?”

Lư Khoa vắt hết óc, thử mà nói: “Khả năng là do cậu ta máu lạnh vô tình?”

Lâm Diễn Thiên: “……”

Trái tim Lư Khoa nhảy dựng, vội vàng nói: “Bởi vì cậu ta sẽ tiếp tục chiêu quỷ?”

Lâm Diễn Thiên liếc nhìn hắn: “Đã quay video chưa?”

Lư Khoa lắp bắp nói: “Không, không có……”

Vừa rồi hắn sợ tới mức xuýt chết, còn quay video gì nữa.

“Đồ vô dụng,” Lâm Diễn Thiên đạp hắn, bước lên xe, không quản Lư Khoa có lên hay chưa, trực tiếp nói với tài xế, “Xuất phát.”

“Đi biệt thự Ngự Uyển.”

Đến yến hội sinh nhật, Lâm Diễn Thiên trực tiếp tìm được Tuyên đại sư đang nói chuyện phiếm ở hành lang, ý bảo gã mau đi theo mình.

Đi đến một phòng nghỉ không một bóng người, Lâm Diễn Thiên đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Nhà ma của Giang Từ Vô đều là quỷ thật, số lượng không ít.”

“Mấy tờ lôi phù ông cho tôi đã dùng xong hết rồi.”

Động tác vuốt râu của Tuyên dừng lại, không duy trì nổi bộ dáng thế ngoại cao nhân, mở to hai mắt: “Dùng, dùng xong rồi?”

Lâm Diễn Thiên ừ một tiếng: “Mới có mấy tờ thôi.”

Tuyên đại sư thiếu chút nữa đã phun máu, nói với gã: “Ngũ lôi phù là chú thuật tinh hoa của Phù tác Đạo giáo, có thể làm cho quỷ yêu táng đảm, vong hình tinh quái, mỗi một lá bùa đều phải hao phí cực kì nhiều tâm huyết.”

“Một tờ Ngũ lôi phù là có thể trấn thủ gia trạch, cậu đã dùng xong hết rồi?!”

Lâm Diễn Thiên cười lạnh: “Thế nào? Ông vẽ không ra à?”

“Hay mấy thứ đó không phải do ông vẽ?”

“Tôi đương nhiên có thể vẽ được,” Tuyên đại sư vội vàng nói, dừng một chút, lại nói, “Nhưng cần chút thời gian.”

“Cái này thì không vội,” Lâm Diễn Thiên đánh gãy lời của gã, trầm mặc nói, “Trước nói chuyện của Giang Từ Vô.”

“Không phải ông nói Giang Từ Vô kia sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện sao?”

“Tôi thấy mấy con quỷ đó đều ngốc trong Nhà ma, sao có thể tìm Giang Từ Vô gây phiền toái?”

Tuyên đại sư trầm tư một lát: “Không ra được, đại khái là có trận pháp vây khốn chúng.”

“Vậy thì dễ, tôi tự đến nhìn một chút là được.”

Lâm Diễn Thiên cười lạnh: “Ông cho rằng Giang Từ Vô không đầu óc sao? Để ông vào phá hư trận pháp?”

Tuyên đại sư nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Không bằng nói chuyện cậu ta nuôi quỷ với Linh An Quan, Linh An Quan không có khả năng mặc kệ, Lâm thiếu có thể đứng ra làm chứng.”

“Còn lệ quỷ……” Gã dừng một chút, hơi mỉm cười, “Lệ ủy lợi hại ở thành phố Lăng An, không ít đâu.”

Lâm Diễn Thiên ngồi trên sô pha, nâng cằm: “Mau nhanh đi gọi điện thoại cho Linh An Quan.”

“Tôi không muốn nhìn sắc mặt Giang Từ Vô khi bị túm đâu.”

Tuyên đại sư giật mình: “Cậu bảo tôi gọi?”

“Bằng không thì sao?” Lâm Diễn Thiên lạnh lùng nhìn gã, “Chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình gọi?”

“Mỗi tháng tôi chuyển tiền vào thẻ của ông là để làm từ thiện chắc?”

Tuyên đại sư trầm mặc một lát, miễn cưỡng ngăn chặn tức giận từ đáy lòng, gọi cho Linh An Quan.

Gã đang muốn mở miệng, đã nghe đạo sĩ Linh An Quan hỏi gã: “Xin chào, xin hỏi ông là chủ số điện thoại này sao?”

Tuyên đại sư sửng sốt: “Đúng vậy.”

Linh An Quan: “Tốt, xin chờ một lát.”

Tuyên đại sư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi hoặc mà nhìn về phía Lâm Diễn Thiên.

Giây tiếp theo, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, đi vào là vài cảnh sát mặc thường phục.

Cảnh sát đi đầu gọi điện thoại, vừa nói vừa nhìn Tuyên đại sư: “Đúng vậy, gã đang gọi điện thoại.”

“Không sai.”

Nói xong, cảnh sát cúp điện thoại, đi đến trước mặt Tuyên đại sư, lấy chứng minh thư cảnh sát ra, nói: “Tuyên tiên sinh phải không, xin mời phối hợp điều tra một chút.”

Tuyên đại sư: “???”

Lâm Diễn Thiên đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Cảnh sát ăn ngay nói thật: “Vị Tuyên tiên sinh này đã bị báo án dính vào một vụ mê giáo lừa dối.”

“Mời phối hợp với cảnh sát điều tra.”

Sắt mặt Tuyên đại sư đại biến, vội vàng nhìn về phía Lâm Diễn Thiên.

Lâm Diễn Thiên lạnh nhạt nhìn gã: “Ông lừa dối?”

Tuyên đại sư vội vàng nói: “Tôi đương nhiên không có!”

Lâm Diễn Thiên cười lạnh: “Vậy hoảng cái gì, cảnh sát Lăng An không đến mức lôi ra công trạng của ông.”

…………

Cửa hàng nhang đèn.

Giang Từ Vô vừa chơi được nửa game, đã nhận được video tại hiện trường của Trần Quang, tình hình là có cảnh sát đến bắt người.

Thấy Tuyên đại sư đi theo cảnh sát, Trần Quang thở ra một hơi, nói khẽ với Giang Từ Vô nói: “Lúc Lâm Diễn Thiên đi vào, tôi còn tưởng gã có tin tức gì rồi, muốn giúp Tuyên đại sư chạy trốn.”

Giang Từ Vô cười nói: “Lâm Diễn Thiên vừa mới đến đây trảo quỷ, hẳn là đi tìm Tuyên đại sư thương lượng xem tiếp theo nên làm gì.”

Trần Quang ngẩn người: “Đối phó quỷ gì?”

“Người kia trong cửa hàng không phải quỷ sao?”

Giang Từ Vô: “Không phải, là lệ quỷ trong Nhà ma.”

Trần Quang: “???”

“Sao gã lại đột nhiên làm chuyện tốt như vậy?”

Giang Từ Vô cười nhạt: “Chắc là muốn đầu thai sớm chút.”

Giây tiếp theo, đã có tiếng vỗ tay vang lên.

Vương Bàng Bàng vừa vỗ tay vừa nói: “Tuyệt vời! Ông chủ Giang, lời này đúng là một ngữ hai nghĩa.”

“Chứng minh Lâm Diễn Thiên đang tìm chết, lại ám chỉ làm người tốt chuyện tốt sẽ sớm đầu thai.”

Trần Quang nghe được lời này, tấm tắc nói: “Tên tiểu tử Lâm Diễn Thiên này, vẽ cả hai nét bút mà.”

Yến Triều Nhất: “……”

Ngõ nhỏ “to” như vậy, chỉ có hắn là người bình thường.