Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 22-1: Nhà của ta

Giang Từ Vô vui vẻ, nói với Trần Thiên Nhạn: “Vậy thì ông ta chắc cũng rất đẹp.”

Trần Quang trầm mặc một lát, nhịn không được mà nói nhỏ bên tai Trần Thiên Nhạn: “Mẹ, mẹ đừng nói bậy.”

“Lão Diêm Vương không có khả năng coi trọng con.”

“Vì sao?” Trần Thiên Nhạn liếc hắn một cái, nghiêm túc nói, “Con lớn lên đẹp trai lại có năng lực, ông ta vì sao không có khả năng coi trọng con?”

“Tiểu Trần, con không cần vì bị đá một lần mà tự ti, nói không chừng loại hình này của con hợp mắt quỷ.”

Trần Quang: “……”

“Mẹ!” Hắn không nhịn được hô một tiếng, gương mặt theo mắt thường có thể thấy được mà biến hồng, hạ giọng nói, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, thật sự không có khả năng coi trọng con, đều do mẹ đọc tiểu thuyết lung tung thôi.”

Trần Thiên Nhạn: “Chuyện này với việc mẹ đọc tiểu thuyết liên quan gì?”

“Hiện thực là hiện thực, Holmes đã nói qua, bài trừ hết thảy những việc có khả năng, còn lại là thứ không thể tưởng tượng được, đó chính là chân tướng.”

“Mẹ bài trừ chỗ nào,” Trần Quang chết lặng nhìn bà, đành phải lấy sự thật ra cãi lại, “Mẹ, lão Diêm Vương lần nào xuất hiện cũng đứng ở rất xa, đừng hỏi là có nói gì với con không, càng không làm chuyện gì khác.”

Trần Thiên Nhạn nghe được rõ ràng mấy chữ cuối —— không làm chuyện gì khác.

Nói cách khác là không chạm vào Trần Quang.

Bà nhẹ nhàng thở ra, biểu tình hòa hoãn: “Vậy xem ra là thật sự không coi trọng con.”

Ngẫm lại thì lão Diêm Vương chắc không bị vô năng.

Trần Quang: “……”

Trần Thiên Nhạn quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô, có chút không hiểu: “Tiểu Giang, nếu không phải vì nguyên nhân này, vì sao lão Diêm Vương lại muốn mang Tiểu Trần đi.”

Giang Từ Vô sao biết được quỷ nghĩ gì, thấy Trần Thiên Nhạn vẫn luôn rối rắm chuyện nguyên nhân, thuận miệng nói: “Khả năng cao là ông ta nhận sai người.”

Trần Quang: “……”

Trần Thiên Nhạn tin ngay, cảm thấy rất có đạo lý.

Bà gật đầu: “Vậy lát nữa phiền con nói với ông ta một chút.”

“Nói ông ấy xem lại cẩn thận.”

Trần Quang: “……”

Đến phòng nghỉ ở lầu hai, trông không khác với các phòng ăn khác cho lắm, nhưng bên trong lại loạn thành một đoàn, trên mặt đất, trên bàn đều chồng chất túi quà tặng, mỗi một đống như vậy đều cao như một ngọn núi nhỏ, không biết đã bao lâu rồi không dọn dẹp.

Giang Từ Vô nhìn quét một vòng, thấy trong góc quanh quẩn âm khí nhàn nhạt.

“Trước hết phải tìm xem cái vòng tay kia ở chỗ nào,” Trần Quang nhéo mũi, làm bản thân tỉnh táo một chút, “Đã qua một tháng rồi, tôi cũng không rõ nữa.”

Giang Từ Vô giơ tay chỉ về hướng có âm khí: “Có phải nơi đó không?”

Trần Quang nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, nhìn thấy một cái hộp để vòng tay màu hồng nhạt, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, là cái này.”

Hắn bước nhanh qua đó, cầm lấy cái hộp.

Phòng nghỉ này có rất ít người ra vào, cái hộp vẫn duy trì hình dáng giống lần trước hắn mở ra xem.

Một cái vòng tay hạt chuỗi bằng nhựa rẻ tiền nằm trong hộp, hạt châu ở giữa gắn với một bình thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, bên trong có thứ màu xám trắng như bột phấn.

Giang Từ Vô nhìn một lát, vòng tay không có âm khí, âm khí tụ tập ở bình thủy tinh.

“Tiểu Trần. Mở ra nhìn xem.”

Trần Quang thật cẩn thận mà mở bình thủy tinh ra, không dám đổ trực tiếp lên tay, chỉ đổ một ít lên trên hộp, kiểm tra một lát: “Hình như là hôi*.”(*hôi là từ chỉ thạch hôi, đá vôi xay nhuyễn ra thành bột)

Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, là bột phấn màu xám trắng .

Không có khí vị kỳ quái gì, giống như bột phấn viết thông thường.

Mặc dù đã đổ ra, nhưng âm khí vẫn bám chặt chẽ trên bột phấn.

Xem ra vòng tay hay bình thủy tinh đều không liên quan tới âm khí, chỉ có bột phấn này có vấn đề.

Cậu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất, chần chờ hỏi: “Đây là tro cốt?”

Yến Triều Nhất gật đầu.

“Cốt, tro cốt?” Tay Trần Quang run lên, suýt nữa là quăng cái hộp đi mất.

Trần Thiên Nhạn khϊếp sợ không thôi: “Có người tặng chúng ta tro cốt của lão Diêm Vương?!”

Yến Triều Nhất: “……”

“Không phải tro cốt của Diêm Vương, chỉ là tro cốt của lệ quỷ bình thường.”

Giang Từ Vô nửa dựa vào sô pha, giương mắt đánh giá Yến Triều Nhất.

Lời nói vừa rồi của Yến Triều Nhất không có chút ba phải nào, rất chắc chắn rằng đây không phải là tro cốt của Diêm Vương.

Cậu hơi nheo lại đôi mắt: “Làm sao anh biết được?”

Yến Triều Nhất nhàn nhạt nói: “Động não nghĩ ra được.”

Giang Từ Vô a một tiếng, không chút để ý mà nói: “Nói như vậy thì kẻ mà Tiểu Trần thấy không phải Diêm Vương, vậy Diêm Vương trông như thế nào?”

Yến Triều Nhất không rơi vào câu hỏi bẫy rập của cậu, lông mi cũng không run một chút nào: “Một người bình thường như tôi làm sao biết được.”

Giang Từ Vô nhướng mày: “Tôi thấy anh đối với mấy chuyện này rất hiểu biết.”

Yến Triều Nhất thuận miệng nói: “Là cậu không hiểu biết mấy chuyện này.”

Giang Từ Vô: “……”

Nghe hai người bọn họ đối thoại, Trần Thiên Nhạn chậm rãi hiểu được, bừng tỉnh đại ngộ: “Có quỷ giả mạo lão Diêm Vương, khó trách lại vô duyên vô cớ nói Tiểu Trần dương thọ đã hết.”

Bà quay đầu an ủi Trần Quang: “Con chỉ là bị lệ quỷ quấn lên.”

“Không có việc gì.”

Trần Quang giật giật khóe miệng: “Mẹ, bị lệ quỷ quấn lên cũng rất khủng bố.”

“Anh Giang, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Giang Từ Vô nhìn hắn: “Mỗi lần cậu ngủ nó đều tìm tới?”

Trần Quang gật đầu.

Giang Từ Vô: “Vậy cậu đi ngủ đi, chờ nó đến.”

Trần Quang thở dài: “Anh Giang, hiện tại đã biết nguyên nhân, làm sao tôi ngủ được.”

Giang Từ Vô nhìn quầng thâm mắt to tướng của hắn, chỉ sô pha: “Thử xem, nằm xuống là ngủ ngay ấy mà.”

Trần Quang nghe lời nằm xuống, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn hơn mười phút cũng chưa dám nhắm mắt.

Giang Từ Vô đưa cho hắn một tờ giấy trát tiểu nhân: “Cầm, nhắm mắt.”

Trần Quang nhắm mắt lại, vuốt ve đồ vật trong lòng bàn tay, là tờ giấy.

Lá bùa sao?

Không biết có phải ảo giác hay không, lòng bàn tay giống như tỏa nhiệt, một dòng nước ấm theo lòng bàn tay lan tràn khắp người, làm thư thái thần kinh vốn căng chặt đã lâu của hắn, cơn buồn ngủ dần dâng lên, nháy mắt liền ngủ như chết.

Giang Từ Vô đi đến bên cạnh Trần Thiên Nhạn, đưa cho bà hai tờ giấy trát tiểu nhân.

Trần Thiên Nhạn cúi đầu nhìn tiểu người giấy, khen: “Lá bùa này thật đáng yêu.”

Ai nhìn giấy trát tiểu nhân cũng hiểu lầm nó là lá bùa.

Giang Từ Vô cũng không giải thích, mà chỉ cười cười, khen công nghiệp: “Dì cũng vô cùng có mắt nhìn.”

Thời gian một phút một giây qua đi.

Không bao lâu sau, độ ấm trong phòng nghỉ đột nhiên hạ xuống, âm phong theo cửa sổ cùng khe hở trên mặt sàn bay vào, ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bắt đầu lập loè, phát ra âm thanh ken két, như đang ở hiện trường phim kinh dị.

Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn về phía cửa.

Có hai tên nhân mô nhân dạng, có tay có chân bay vào.

Một tên ăn mặc một thân toàn trắng, đầu đội mũ cao, viết chữ “đầu trâu”, một tên khác ăn mặc một thân đen, trên mũ viết chữ “mặt ngựa”.

Giang Từ Vô nhìn hai cái mũ của chúng một lát, trông khá giống với mũ của Tiểu Dạ, nhưng rõ ràng đây là bản lậu, làm ẩu.

Hai tên lệ quỷ này không nhìn người khác trong phòng, bay thẳng đến sô pha Trần Quang đang nằm.

Trần Quang đang ngủ ngon, đột nhiên cảm nhận được khí lạnh, rụt rụt thân thể, trở mình.

Thấy thế, đầu trâu tiến đến bên tai hắn, lẩm nhẩm nói: “Trần Quang, Trần Quang.”

Trần Quang mơ mơ màng màng mà đáp lại.

Đầu trâu tiếp tục nói: “Diêm Vương nói ngươi dương thọ đã hết, không cần lưu luyến nhân thế, nhanh chóng rời đi!”

Tiếp theo mặt ngựa cũng nói lại một lần, hai quỷ không ngừng lặp lại bên tai Trần Quang.

Giang Từ Vô cũng biết vì sao Trần Quang ngủ không ngon.

Lúc ngủ mà nghe mấy lời này mãi, là ai cũng không ngủ nổi.

Cậu nghiêng đầu, tiến đến nói bên tai Yến Triều Nhất: “Anh đến hành thiện tích đức đi.”

Yến Triều Nhất mặt không đổi sắc mà nói: “Tôi chỉ biết phong thuỷ trận pháp, sẽ không trực tiếp đuổi quỷ.”

Giang Từ Vô khẽ nâng cằm: “Vậy anh làm một cái trận pháp đi.”

Yến Triều Nhất: “Trận pháp gì?”

Giang Từ Vô cũng không biết nên dùng trận pháp nào mới tốt, cân nhắc một chút, đã nghe thấy đầu trâu giả mặt ngựa giả vẫn còn đang lặp lại không ngừng.

“Trần Quang, ngươi dương thọ đã hết, không cần lưu luyến nhân thế, nhanh chóng rời đi!”

“Nhanh chóng rời đi!”

“Nhanh chóng rời đi!”

Giang Từ Vô giương mắt nhìn qua, âm khí trên người Trần Quang càng dày, hồn phách đã có chút không xong, ẩn ẩn có dấu hiệu xuất khiếu.

Đã qua vài phút, cái kẻ tự xưng là lão Diêm Vương cũng chưa xuất hiện.

Xem ra Diêm Vương giả hôm nay sẽ không xuất hiện.

Giang Từ Vô khẽ nhíu mày, hướng về phía đầu trâu mặt ngựa hô: “Này.”

Thanh âm hai tên ma quỷ dừng lại, đồng thời quay đầu nhìn qua.

Tên đầu trâu giả đánh giá trên dưới Giang Từ Vô, thấy làn da cậu tái nhợt đến không có huyết sắc, trên người cũng không có một tia dương khí, cũng không có âm khí, cho rằng đây là một tiểu quỷ vừa mới chết không lâu.

Nó lạnh lùng nói: “Người này được Diêm Vương nhìn tới, tiểu quỷ ngươi đi tìm người khác.”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, hỏi: “Ngươi tu hành đã bao nhiêu năm rồi.”

Mặt ngựa giả nâng cằm lên, kiêu căng ngạo mạn nói: “Chúng ta chính là lệ quỷ trăm năm, Diêm Vương chúng ta là lệ quỷ ngàn năm.”

Nghe được niên đại, Giang Từ Vô bắt đầu ném số giấy trát tiểu nhân đi.

Một tờ đánh được mười năm, mười tờ đánh được một trăm năm.

Cậu tùy tay ước lượng khoảng cách rồi ném tới, tên đầu trâu giả không biết cậu đang làm gì, sững sờ tại chỗ, hồn thể vững chắc tiếp được mười tờ giấy trát tiểu nhân.

Mười tờ giấy trát tiểu nhân hấp thụ âm khí, đồng thời ra tay, đánh nó từ đầu đến chân.

“A a a a a a a a!!!”

Trong nháy mắt, hồn phách tên đầu trâu giả bị đánh đến vặn vẹo, giống bánh quai chèo, cuốn một vòng lại một vòng.

Tên mặt ngựa giả thấy vậy, biết rõ bản thân không phải đối thủ của Giang Từ Vô, quay đầu liền chạy.

Giang Từ Vô không đuổi theo, đi về phía tên đầu trâu giả.

Đầu trâu giả bị giấy trát tiểu nhân đánh đến tê liệt ngã xuống mặt đất, không thể động đậy, âm khí quanh quẩn quanh thân dần tiêu tán, công kích của giấy trát tiểu nhân cũng yếu đi.

Giang Từ Vô nhìn bộ dáng sắp chết của nó, cúi người chụp tờ giấy trát tiểu nhân, hỏi: “Diêm Vương các ngươi sẽ đến cứu ngươi sao?”

Khí thế tên đầu trâu giả giảm đi, nói: “Tôi phụ thuộc vào Diêm đại nhân để tu luyện, chỉ là chân chạy vặt.”

Ngụ ý là, không có khả năng vì nó ra mặt.

Nghe ra được mục tiêu của Giang Từ Vô không phải mình, nó vội vàng nói: “Đại sư, tôi có thể đưa ngài đi tìm Diêm đại nhân, chỉ cần ngài tha tôi một cái mạng chó.”

Giang Từ Vô nhướng mày: “Gã ở đâu?”

Đầu trâu giả lập tức nói: “Khu dân cư ở đường Linh An khu Linh Thành, số 883.”

Đôi mắt Giang Từ Vô nhíu lại: “Chỗ nào?”

Đầu trâu giả còn tưởng rằng bản thân chưa nói rõ ràng, sợ tới mức lập tức lặp lại một lần nữa: “Khu dân cư ở đường Linh An khu Linh Thành, số 883.”

Dọc theo cửa hàng nhang đèn là số chẵn, bắt đầu từ 880 đến 890.

Đối diện là số lẻ, từ 881 đến 889.

Ở số 883, nói cách khác thì con quỷ kia ở trong căn nhà đối diện với cửa hàng nhang đèn.

Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi nhìn đầu trâu giả, cánh môi tái nhợt chậm rãi nâng lên: “Rất tốt.”

Mấy tháng liền như vậy mà cậu lại không phát hiện ra có một con quỷ ở ngay dưới mí mắt mình.

Thanh âm cậu nhiễm một chút ý cười, rõ ràng là tiếng nói trong trẻo dễ nghe, đầu trâu giả lại không tự chủ được lạnh run.

“Ngươi biết số 883 đường Linh An là chỗ nào không?” Giang Từ Vô hỏi.

Đầu trâu giả không dám không trả lời, nó nuốt nước bọt vốn không tồn tại, khẩn trương nói: “Là, là nhà ma?”

Giang Từ Vô: “Là nơi ở của ta.”

Đầu trâu giả: “???”