Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 19: Nhân viên công vụ ở đâu ra?

Giang Tu Minh giật giật khóe miệng, lửa giận hướng lên đầu, hỏa giận công tâm, thiếu chút nữa là chửi ầm lên.

Giang Từ Vô nhìn bộ dáng muốn mắng người của ông, bước chân nhanh hơn, hô lên: “Chị Vân.”

Trương Nhã Vân và Trần Thiên Nhạn đang đi phía trước đồng thời quay đầu nhìn lại.

Lời nói của Giang Tu Minh đến bên miệng thì bị bắt nuốt trở vào, dù không cố kỵ Trương Nhã Vân, cũng phải cho mình mặt mũi, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài.

Trương Nhã Vân nhìn hai cha con, hồ nghi hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Từ Vô biếng nhác trả lời: “Lão Giang vừa nói có chút nóng, muốn uống nước lạnh.”

Nghe vậy, Trần Thiên Nhạn cười nói: “Nơi này có mơ chua ướp lạnh, hương vị không tồi.”

“Vậy thì nhất định phải nếm thử.” Giang Tu Minh kéo khóe miệng mà đáp lại.

Giang Từ Vô gật đầu: “Đúng vậy, lão Giang, cha nên bớt nóng.”

Giang Tu Minh bất động thanh sắc mà trừng mắt nhìn cậu.

Giang Từ Vô vỗ vỗ vai ông, lại nói: “Uống nhiều một chút, nếu lạnh tôi sẽ tiếp tục mang ấm áp đến cho cha.”

“Con trai của cha là áo bông tiểu tri kỷ.”

Giang Tu Minh: “……”

Cút đi!

Đi đến phòng ngồi ở lầu hai, bên trong cũng trang hoàng theo phong cách cổ phong, bên cạnh bàn có cửa sổ nên có thể ngắm phong cảnh ngoài hoa viên.

“Tiểu Giang, con muốn ăn gì?” Trương Nhã Vân hỏi.

Giang Từ Vô thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn thực đơn, cũng không muốn ăn gì cả: “Tùy tiện gọi.”

Cậu đưa thực đơn cho Giang Tu Minh, nâng mí mắt, tầm mắt dừng trên người Trần Thiên Nhạn một chút.

Trên người bà có từng sợi âm khí bay bay, tuy rằng không rõ ràng, nhưng lại chậm rãi tiêu tán.

Người bị lệ quỷ đánh dấu, âm khí sẽ không tiêu tán, sẽ chỉ càng ngày càng dày, tổn hại thân thể.

Trần Thiên Nhạn không quá tiếp xúc với lệ quỷ, mà là tiếp xúc với mục tiêu của lệ quỷ.

Gọi đồ ăn xong, Trần Thiên Nhạn gọi người mang nước mơ chua lên, thuận miệng hỏi: “Tiểu Giang gần đây đang làm gì? Hay là chuẩn bị tiếp tục đào tạo chuyên sâu?”

Vừa nói tới vấn đề này, Giang Tu Minh lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô, dùng ánh mắt ý bảo cậu đừng nói lung tung.

Giang Từ Vô uống nước, nhàn nhạt nói: “Gây dựng sự nghiệp.”

“Người trẻ tuổi nên gây dựng sự nghiệp, dựa vào bản thân xông pha trời đất,” Trần Thiên Nhạn gật đầu, cười nói, “Chờ Tiểu Trần quay lại, hai người các con cũng có thể tâm sự về chuyện công ty.”

“Đúng rồi, Tiểu Giang, con làm sản nghiệp gì thế?”

Giang Từ Vô: “Cũng là tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường.”

Giang Tu Minh: “???”

Trần Thiên Nhạn không hoài nghi, cười nói: “Nước đi này rất tốt, là xu thế lớn phát triển trong tương lai, cũng liên quan với các ngành các nghề khác, lại có quốc gia mạnh mẽ duy trì, các con sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”

Giang Từ Vô gật gật đầu: “Ừm, công ty gần đây cũng hợp tác cùng nhân viên công vụ.”

Giang Tu Minh: “???”

“Vậy càng tốt,” Trần Thiên Nhạn cười cười, bà được nuôi dưỡng trong lụa là từ nhỏ, hôn nhân cũng do cha mẹ sắp đặt, đối với mấy việc trong công ty thì cái biết cái không, không hỏi cụ thể tình huống nghiệp vụ, quay đầu nói với Trương Nhã Vân, “Nhã Vân, Tiểu Giang tuổi trẻ lại cùng cơ quan nhà nước hợp tác, về sau tiền đồ vô lượng.”

Giang Từ Vô cúi đầu uống nước, mới vừa buông ly, chỉ thấy Giang Tu Minh cầm lấy ấm nước đưa đến.

Vừa rót nước, Giang Tu Minh hạ giọng nói với cậu: “Tao bảo mày đừng nói chuyện lung tung, không kêu mày nói dối.”

“Mày làm gì về mấy cái tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, cơ quan nhà nước, bây giờ nói một câu dối trá, về sau phải dùng ngàn vạn lời nói dối lấp vào, mất nhiều hơn được!”

Đầu ngón tay Giang Từ Vô gõ nhẹ lên thành ly, mặt không đổi sắc nói: “Đối với tự nhiên thì con người có ảnh hưởng lớn nhất, người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, trừ tà trục quỷ chính là bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên .”

“Giảm bớt áp lực thiên nhiên luân hồi, giảm bớt nguồn năng lượng tiêu hao.”

Giang Tu Minh: “……”

Ông cố nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói người sau khi chết sẽ biến thành quỷ?”

Giang Từ Vô chỉ vào chóp mũi của bản thân: “Tôi nói.”

“Ông không tin có thể thử xem.”

Giang Tu Minh: “……” Thử cái đầu mày!

“Tiểu Giang,” Trần Thiên Nhạn hàn huyên cùng Trương Nhã Vân một lát, lại nói với Giang Từ Vô, “Nhã Vân nói công ty của con cũng ở gần đây, chúng ta trao đổi WeChat đi.”

“Về sau nếu con muốn ăn cơm thì nói trước một tiếng, dì bảo người giữ bàn cho con.”

Giang Từ Vô không từ chối, click mở WeChat, đưa điện thoại tới trước mặt Trần Thiên Nhạn.

Trần Thiên Nhạn đại khái là có chút lão thị*, đưa điện thoại ra xa, ống tay áo của bà dưới mí mắt của Giang Từ Vô lắc qua lắc lại. (*người lớn tuổi hay bị viễn thị, nhìn xa mới thấy)

Cổ tay bị lây dính âm khí cũng lắc qua lắc lại theo, thoạt nhìn vô cùng chướng mắt.

Giang Từ Vô giơ tay vẫy vẫy trên cổ tay bà, chụp rớt âm khí.

Trần Thiên Nhạn chỉ cảm thấy cổ tay nhức mỏi đã lâu đột nhiên không đau nữa, trở nên nhẹ nhàng linh hoạt.

Bà cúi đầu nhìn cổ tay mình, lại nhìn Giang Từ Vô, thử hoạt động cổ tay một chút.

Không phải ảo giác, thật sự không đau!

Trần Thiên Nhạn khϊếp sợ mà nhìn Giang Từ Vô, khó có thể tin mà nói: “Tiểu Giang, cổ tay của dì mấy tháng nay đều bị đau, đi bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần rồi nhưng đều nói là không có vấn đề gì.”

“Con vừa mới chạm vào một cái, dì đột nhiên không đau nữa, con làm thế nào vậy?”

Giang Từ Vô: “Con ——”

Chữ thứ hai còn chưa nói ra, đã bị Giang Tu Minh ngắt lời: “Nó có thể làm cái gì.”

“Nhóc con này chỉ phủi tro bụi mà thôi,” Giang Tu Minh dừng một chút, lời thề son sắt mà nói, “Khẳng định là chị gặp ảo giác.”

“Đừng nghĩ nhiều, đợi chút sẽ đau lại.”

Trần Thiên Nhạn: “……???”

Trương Nhã Vân trừng mắt nhìn Giang Tu Minh, xen mồm nói: “Chị Trần, chị cũng không nói với tôi việc tay bị đau, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không rõ lắm, bệnh viện cũng không kiểm tra ra được,” Trần Thiên Nhạn thở dài, nói với bà, “Chỉ bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt, ở nhà nằm mấy ngày, vẫn đau, con trai tôi mới đưa tôi ra ngoài khuây khỏa chút.”

“Chắc là đến tuổi già, nên thấy có vài chỗ không thoải mái.”

Trương Nhã Vân kéo bà cùng ngồi xuống: “Chị Trần vẫn còn trẻ tuổi, nói cái gì mà tuổi tác, chắc là ở nhà buồn chán, ra ngoài hít thở không khí là tốt lên thôi.”

Trần Thiên Nhạn ngồi xuống, cẩn thận nghĩ nghĩ, vừa rồi Tiểu Giang chỉ là vẫy tro bụi, là bà nghĩ nhiều.

Không bao lâu sau, có người gõ cửa phòng ăn.

“Mời vào.”

“Tôi giới thiệu một chút, Tiểu Trần, Trần Quang, hai vị này là chú Giang và dì Giang, Tiểu Giang thì lớn hơn con hai tháng, con cứ gọi anh Giang đi.”

Giang Từ Vô rũ con ngươi, đang chán đến chết mà chọc chọc cái chén, dư quang đột nhiên thoáng nhìn thấy một cục màu đen.

Cậu nghiêng đầu, thấy Trần Quang ăn mặc một thân màu trắng, nhưng toàn thân lại quanh quẩn âm khí nồng đậm, đen đến độ nhiễm bẩn quần áo trắng tinh.

Xem ra là bị lệ quỷ quấy mấy ngày, thế cho nên âm khí trên người mới gián tiếp ảnh hưởng đến Trần Thiên Nhạn.

Giang Từ Vô xốc mí mắt, đối mặt với gương mặt tiều tụy của Trần Quang, trước mắt hắn treo một quầng thâm mắt cực lớn, phảng phất giống như bị hút khô tinh khí.

“Chú Giang, dì Giang, anh Giang.” Trần Quang chào hỏi.

Trương Nhã Vân thấy bộ dáng của Trần Quang thì sửng sốt một hồi lâu: “Gọi dì là dì Trương được rồi, lão Giang là lão Giang, dì là dì.”

“Mấy tháng nay con không ngủ à?”

“Vâng, dì Trương,” Trần Quang đáp, ăn ngay nói thật: “Hạng mục gần đây có chút sai lệch, chỉnh sửa mất mấy ngày đêm.”

“Con cũng vừa mới nghỉ ngơi xong, nhưng ngủ cũng không ngon.”

Nói xong, hắn nhịn không được quay đầu, tìm kiếm ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Một tay Giang Từ Vô nâng má, đánh giá trên dưới hắn, không chút tránh né.

Thấy thế, khóe miệng Giang Tu Minh vừa kéo lên lại trầm xuống, giật áo Giang Từ Vô, hạ giọng nhắc nhở: “Mày nhìn cái gì thế!”

Giang Từ Vô không chút để ý mà nói: “Tôi thấy trên người cậu ta có âm khí —— ưʍ.”

Lời còn chưa dứt, miệng đã bị nhét một quả táo.

Hương vị quả táo không tồi, Giang Từ Vô phồng quai hàm, nhai nhai.

Trần Quang nghe thấy được lời vừa rồi, hỏi: “Cái gì âm khí?”

“Cái gì âm khí,” Giang Tu Minh cười cười, lập tức nói, “Tiểu Giang nói cậu thật là anh khí mười phần.”

Giang Từ Vô: “……”

Trần Quang vừa muốn ngồi xuống, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Hắn nhìn di động, sắc mặt hơi đổi, vội vàng nói: “Xin lỗi chú dì, công ty có việc gấp, con cần phải trở về.”

“Con lấy trà thay rượu kính hai người, chờ mấy ngày nữa lại đến bồi tội.”

“Không có việc gì,” Giang Tu Minh cười cười, “Đương nhiên là công ty quan trọng hơn, lần sau còn muốn làm phiền cậu cùng tâm sự với Tiểu Giang việc gây dựng sự nghiệp.”

Trần Quang gật đầu, lại vội vàng mà rời đi.

Hắn vừa đi, Trần Thiên Nhạn thở dài, nói với Giang Từ Vô: “Tiểu Giang, con đừng giống Tiểu Trần, làm việc cũng phải quan tâm sức khỏe.”

Giang Từ Vô: “Dì, Tiểu Trần gần đây ngoài không ngủ ra còn xảy ra chuyện gì khác không?”

“Dì cũng không rõ lắm, mấy ngày hôm trước nó đều ngủ ở công ty,” Trần Thiên Nhạn dừng một chút, vội vàng hỏi, “Vì sao lại hỏi chuyện này?”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Con có một người bạn cũng giống với cậu ta bây giờ.”

Trần Thiên Nhạn truy vấn: “Thì sao? Tìm bác sĩ?”

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nói: “Không khác lắm, tìm bác sĩ tư nhân.”

Trần Thiên Nhạn không tiếp tục hỏi sâu vào, bà càng quan tâm thân thể con trai hơn, vội vàng click mở WeChat, nói với Giang Từ Vô: “Dì gửi Wechat của Tiểu Trần cho con, các con là bạn cùng tuổi, tâm sự cũng tốt.”

Giang Từ Vô nhận Wechat của Trần Quang, người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên.

Bữa cơm này ăn xong đã hơn 8 giờ tối.

Trên đường về cửa hàng nhang đèn, đi ngang qua cao ốc Chấn Ngân, khu vực dừng xe trước cửa có một chiếc xe cảnh sát, hồng □□ quang lập loè, vô cùng đáng chú ý.

Giang Từ Vô nhìn nhiều hơn chút, nhìn thấy một một người đàn ông mặc tây trang giày da đi đằng trước, mở cửa cho các vị cảnh sát, dẫn bọn họ đi vào, nhìn dáng vẻ giống như Lý Phương Phương đã nói, cảnh sát sẽ phái người đến kiểm tra cao ốc Chấn Ngân.

Cậu thu hồi tầm mắt, đối mặt với Giang Tu Minh.

Giang Tu Minh nghiêng người, ngó mặt ra ghế sau, ha hả cười: “Có tật giật mình?”

Giang Từ Vô nghi hoặc: “Sao tôi phải chột dạ?”

Giang Tu Minh: “Mày bịa đặt hợp tác với cơ quan nhà nước cơ mà.”

Giang Từ Vô chớp hạ mắt: “Tôi chỉ nói có nhân viên công vụ hợp tác cùng tôi.”

Giang Tu Minh nhìn chằm chằm cậu một lát, thấy cậu không phải nói hươu nói vượn, hỏi: “Thực sự có nhân viên công vụ tìm mày?”

Giang Từ Vô gật đầu.

Sắc mặt Giang Tu Minh thay đổi: “Giang Từ Vô! Mày gạt tới trên đầu cơ quan nhà nước?!”

Giang Từ Vô: “……”

“Tiểu Giang,” Trương Nhã Vân cũng có chút lo lắng, bà thả chậm tốc độ xe, vội vàng hỏi, “Con nói là nhân viên công vụ ở chỗ nào? Ở Lăng An?”

Giang Từ Vô nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Dưới đất.”

Giang Tu Minh: “……”

Trương Nhã Vân: “……”