Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 14: Dương gian hay là âm phủ?

Lý Phương Phương mộng bức nhìn Giang Từ Vô.

Cậu biếng nhác đứng một bên, hạ tầm mắt, môi mỏng khẽ nhếch, vẫn là một bộ dáng bất cần đời.

Với cậu mà nói, Lư Khoa gặp quỷ là chuyện không đáng nhắc tới, hoặc là cậu sớm đã đoán trước được.

“Khặc —— khặc khặc——” Lư Khoa ngã trên mặt đất thấp giọng gào rống.

Lý Phương Phương lấy lại tinh thần, vội vàng ném tờ giấy trát tiểu nhân cuối cùng lên mặt Lư Khoa.

Lư Khoa giống như nhận ra động tác của cô, đôi tay ôm mặt, thân thể hướng về phía trước như lấy đà, bày ra một tư thế cực quỷ dị, muốn tấn công về phía cô.

Tuy rằng trên mặt hắn lúc này bị bao trùm một đống giấy vàng tiểu nhân, nhưng Lý Phương Phương vẫn thấy một đôi mắt đỏ trắng đan xen sau làn giấy kia, trong lúc nhất thời sợ tới mức sững sờ tại chỗ.

Lúc Lư Khoa muốn đánh Lý Phương Phương, Giang Từ Vô nâng chân, đá vào đầu gối hắn.

Chân phải Lư Khoa mềm nhũn, hai đầu gối nặng nề mà quỳ xuống đất, mặt mũi bầm dập đã vậy còn bị dính chưởng thêm một tờ giấy vàng tiểu nhân nữa.

“Khặc, khặc……” Hắn ngửa đầu, chỗ sâu trong yết hầu phát ra âm thanh bị đè ép kì quái.

Giây tiếp theo, một làn khí đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được bay ra từ đỉnh đầu Lư Khoa.

Lệ quỷ không bám vào người Lư Khoa nữa, quay đầu chạy.

Mấy tờ giấy vàng tiểu nhân theo sát con quỷ kia, dọc theo âm khí phiêu động mà đuổi theo.

Lệ quỷ sớm biết giấy vàng tiểu nhân lợi hại, không dừng lại, thẳng cho đến khi bay đến cửa lớn của cao ốc Chấn Ngân thì nhanh chóng chạy vào, biến mất trong bóng đêm.

Giấy vàng tiểu nhân sôi nổi đυ.ng vào cửa, chúng nó thế mà không có cách nào xuyên qua được cánh cửa này, sau đó âm khí cũng tiêu tán, chúng cũng dần dần rơi xuống đất.

Giang Từ Vô nhìn cao ốc Chấn Ngân, nheo mắt.

Tòa nhà lớn này có các cửa sổ đều màu đen, cửa lớn ở tầng trệt là thủy tinh bình thường, đèn đường chiếu sáng vốn xuyên qua thủy tinh, nhưng lại bị ngăn cách ở mặt cắt của cánh cửa, không chiếu sáng được bên trong tòa nhà.

Tòa nhà này có vấn đề.

“Lư, Lư Khoa?” Có người hô một tiếng.

Giang Từ Vô thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lư Khoa.

Lúc lệ quỷ bỏ chạy thì ở tư thế quỳ, quỷ vừa đi, thân thể của Lư Khoa bị ngã về phía trước, lúc này đã nằm chính diện trên mặt đất.

Chu Vũ San thoáng lấy lại tinh thần, khẩn trương hỏi: “Có nên gọi 102 không?”

Không đợi họ lấy di động ra, ngón tay Lư Khoa giật giật.

Thấy thế, động tác mấy người chung quanh nhất trí lùi hai bước.

Lư Khoa còn có chút ngơ ngác, cả khuôn mặt xanh tím, nhìn không ra bộ dáng vốn có.

Mặt của hắn đau, ngực và đầu gối cũng đau, cảm giác nơi nào cũng đều đau.

Lư Khoa mờ mịt nhìn mọi người đang cảnh giác: “Mấy người làm gì?”

Trông hắn rất bình thường, Lý Phương Phương nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói với hắn: “Vừa rồi cậu, cậu bị quỷ bám vào người.”

“May là có bạn học Giang cứu cậu.”

Lư Khoa bị đánh có chút ngốc, dừng một lát, mới hiểu được lời nói của Lý Phương Phương, chậm rãi nhớ tới thứ mình gặp trong ngõ nhỏ.

Hắn nuốt nước miếng, thần sắc hoảng sợ, bởi vì biểu tình quá trớn, trên mặt lại phát đau, mơ hồ không rõ mà nói: “Tôi, tôi……”

Lý Phương Phương nhìn không ra biểu tình của hắn, còn tưởng rằng hắn không tin, lập tức nói: “Thật sự đấy, mắt cậu vừa rồi trắng toát, rất dọa người.”

Những người khác phụ họa nói: “Thật sự, chúng tôi không lừa cậu đâu.”

“May mắn có Giang Từ Vô ở đây, bằng không hôm nay thật sự xảy ra chuyện lớn.”

Lư Khoa rõ ràng cũng nhớ rõ bản thân thấy quỷ ảnh trong ngõ nhỏ, nghe thấy âm thanh, sau đó thì không rõ chuyện hắn bị bám vào người cho lắm, nhưng hắn mơ hồ nhớ rõ cảm giác thân thể bị thao túng, giống như đang nằm mơ, cơ thể không làm theo ý mình.

Hắn dừng một lát, nhe răng nhếch miệng mà nói: “Tôi biết.”

Mọi người ngẩn người: “Cậu biết?”

Lư Khoa chậm rãi giải thích: “Tôi gặp được cái kia, cái kia ở trong ngõ…… Không bị mất trí nhớ.”

Lý Phương Phương kéo hắn đứng dậy từ mặt đất, nói với hắn: “Cậu mau đến cảm ơn Giang Từ Vô.”

Lư Khoa quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô, Giang Từ Vô vẫn không thèm ghé mắt nhìn hắn, lời cảm ơn tới bên miệng không cách nào nói nổi.

Hắn há miệng thở dốc, đột nhiên cảm thấy thân thể có chút lạnh, buột miệng thốt ra: “Đuổi nó sạch sẽ chưa?”

“Quỷ không còn bên cạnh tôi chứ?”

Vừa dứt lời, tay Triệu Tiền đang đứng bên cạnh hắn run lên, ném giấy trát tiểu nhân lên mặt hắn.

Không có phản ứng gì, người giấy chậm rãi rơi xuống.

Lư Khoa cúi đầu nhìn giấy vàng tiểu nhân, nghĩ đến việc mình đánh cuộc với Giang Từ Vô, sắc mặt càng khó nhìn.

“Bạn học Giang, này xem như đã đuổi sạch sẽ rồi hả?” Triệu Tiền hỏi.

Giang Từ Vô xốc mí mắt, thoáng nhìn biểu tình Lư Khoa, cố ý nói: “Không rõ.”

Nghe vậy, sắc mặt Lư Khoa biến đổi, vội vàng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Vừa rồi các người đuổi quỷ như thế nào? Không phải dựa vào tờ giấy hả?”

Lý Phương Phương nghĩ, chậm rãi nói: “Trừ việc dùng giấy ra, bạn học Giang còn tự mình động thủ đuổi quỷ.”

Động thủ? Động thủ gì?

Lư Khoa không rảnh mà nghĩ, chỉ cảm thấy thân thể lạnh hơn.

So với giữ mặt mũi, hắn vẫn quan tâm tính mạng mình hơn, vội vàng nói với Giang Từ Vô: “Cậu đuổi lại một lần nữa thử xem.”

Giang Từ Vô nhướng lông mày: “Vậy bắt đầu.”

Có người vội vàng muốn bị đánh thế này, cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Giang Từ Vô giơ tay, đánh một quyền thật mạnh lên bụng Lư Khoa.

Lư Khoa còn chưa kịp phản ứng, bụng đã đau nhức không chịu nổi, đau đến mức nhịn không được mà há mồm nôn khan.

Trước mắt hắn biến thành màu đen, khó có thể tin được mà hỏi Lý Phương Phương: “Vừa rồi là đuổi như này hả?”

“Đúng vậy,” Lý Phương Phương gật đầu, nghiêm túc nói với hắn, “Sau đó con quỷ kia liền bỏ chạy.”

Mặt mũi vốn bầm dập của Lư Khoa vặn vẹo không thôi, chẳng lẽ con quỷ kia bỏ chạy vì bị đánh?

Lý Phương Phương quay đầu hỏi Giang Từ Vô: “Hiện tại đã đuổi sạch sẽ chưa?”

Giang Từ Vô: “Sạch rồi.”

Lý Phương Phương tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Lư Khoa: “Cậu mau đi cảm ơn người ta, người ta vừa cứu cậu đấy.”

Lư Khoa ôm bụng, sắc mặt vặn vẹo, đã bị đánh mà còn phải cảm ơn.

Hắn sợ mình nói sai gì đó sẽ bị nói rằng quỷ chưa đi, còn bị đánh, đành phải nói với Giang Từ Vô: “Cảm ơn.”

Giang Từ Vô đối với lời cảm ơn này không chút để ý nào, tùy tiện đáp một tiếng, nhấc chân đi về phía Yến Triều Nhất.

Quỷ đã bị đuổi sạch sẽ, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, bất chấp tất cả, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Trên tay Chu Vũ San còn có mười mấy tờ giấy trát tiểu nhân mà Lư Khoa đưa, cô nàng bò dậy từ trên đất, phân cho mọi người.

Yến Triều Nhất cũng được nhận một tờ, lòng bàn tay hắn vuốt ve tờ giấy, đi thẳng vào vấn đề hỏi Giang Từ Vô: “Vì sao thứ này có thể đuổi quỷ?”

Giang Từ Vô lấy lại di động, cúi đầu kiểm tra video: “Bởi vì nó là giấy trát tiểu nhân.”

Yến Triều Nhất xốc mí mắt, nhìn sườn mặt trắng trẻo của cậu: “Người giấy trát không thể đuổi quỷ.”

Người giấy trát chỉ làm quàn linh cữu và đồ dùng mai táng, thiêu cho âm hồn sử dụng, âm hồn dùng âm khí để sử dụng.

Không có công hiệu đuổi quỷ.

Giang Từ Vô a một tiếng, thuận miệng nói: “Nó không phải người giấy trát, là giấy trát tiểu nhân.”

Yến Triều Nhất: “……”

“Vậy giấy trát tiểu nhân vì sao có thể đuổi quỷ?”

Giang Từ Vô: “Bởi vì bạo lực chính là tinh hoa.”

Yến Triều Nhất: “……”

Hắn nhìn Giang Từ Vô, chậm rãi mở miệng: “Cậu đang gạt người.”

Giang Từ Vô nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Không chỉ người.”

“Tôi còn có thể lừa gạt quỷ.”

Yến Triều Nhất: “……”

Mặt khác thì mấy người kia không rõ giấy trát người rốt cuộc có công dụng gì, dù sao giấy trát tiểu nhân dùng được thì tốt.

Lý Phương Phương nắm chặt giấy trát tiểu nhân, quay đầu nhìn cửa của cao ốc Chấn Ngân, giấy vàng rơi đầy đất.

Cô do dự mà gọi Giang Từ Vô: “Bạn học Giang, vừa rồi quỷ có phải đã chạy rồi không?”

Giang Từ Vô gật đầu.

Lý Phương Phương nhỏ giọng hỏi: “Như vậy là không có việc gì nữa sao?”

Không cần làm gì nữa hả?

Giang Từ Vô gật đầu: “Không có việc gì, nó không trêu chọc tôi.”

“Tôi cũng không phải là người chiêu nó ra, nước sông không phạm nước giếng.”

Lý Phương Phương nghe vậy cảm thấy cũng có đạo lý, những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ có người chiêu quỷ là Lư Khoa sắc mặt đại biến, vậy hắn thì sao? Hắn nên làm gì bây giờ?!

Người chiêu quỷ là hắn!

Không dám biểu lộ sự kinh hoảng của mình ra ngoài, Lư Khoa vội vàng hỏi Giang Từ Vô: “Cậu, cậu không phải đã đánh nó rồi sao? Như vậy thì không phải là chọc tới nó rồi hả?”

Giang Từ Vô à một tiếng: “Nó biết nó đánh không lại tôi, càng không thể tới tìm tôi.”

Nghe vậy, Lư Khoa càng sợ hãi, nắm chặt giấy trát tiểu nhân, mặt trắng bệch, nghĩ thầm, vậy thì nó chẳng phải sẽ tìm tới hắn trút giận à?

Giang Từ Vô lướt màn hình di động, thấy video đã ghi lại rành mạch việc Lư Khoa bị quỷ bám vào người, khẽ nâng cằm, nói: “Cậu, buổi chiều 3 giờ ngày mai đến cửa hàng nhang đèn.”

Lư Khoa ngẩn người: “Vì sao?”

“Kia, cái kia……” Hắn dừng một chút, không dám nói ra chữ ‘quỷ’, “Buổi chiều 3 giờ, nó sẽ đến tìm tôi sao?”

Giang Từ Vô: “Quét tước vệ sinh.”

Lư Khoa: “……”

Giang Từ Vô nheo đôi mắt, quơ quơ di động: “Có video làm chứng, cậu sẽ không quỵt nợ đâu ha?”

Lư Khoa trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Sáng mai tôi sẽ tới.”

Không biết vì sao, hắn đột nhiên không sợ hãi nữa, cửa hàng nhang đèn so với những nơi khác an toàn hơn nhiều.

“Đúng rồi Lư Khoa,” Chu Vũ San đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Lư Khoa, “Vừa rồi cậu có nói qua điện thoại là không có gì mà?”

Lư Khoa sờ mặt, nói: “Đúng vậy, lúc đi xong mười ba bước thì không có chuyện gì cả, cái bóng cũng không có biến hóa gì.”

“Trên đường trở ra mới đột nhiên có gì đó không đúng, hơn nữa lúc thứ kia xuất hiện lại không có bóng dáng!”

Chu Vũ San nhỏ giọng hỏi: “Nó thật sự không nói là muốn giúp gì sao?”

“Không có,” sắc mặt Lư Khoa đổi đổi, cắn răng nói, “Không chỉ không nói muốn giúp tôi cái gì, còn muốn tôi giúp nó.”

Nghe được lời này, đáy mắt Giang Từ Vô nhiều hơn một tia hứng thú, hỏi: “Nó muốn cậu hỗ trợ cái gì?”

Lư Khoa ăn ngay nói thật: “Nó nói muốn mượn thân thể của tôi.”

“Nói xong thì thân thể liền không thể tự khống chế nữa.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Vũ San, hỏi: “Cậu không nhớ lầm quy tắc trò chơi chứ, Vũ San?”

“Không có mà,” Chu Vũ San cúi đầu, click mở di động, tỉ mỉ mà nhìn bài đăng trong nhóm, “Thật sự không có, tôi cho các cậu xem rồi mà.”

Nói xong, cô kéo Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất vào nhóm, ở đây đã có thêm một bài đăng.

【 Huyền môn tiểu sư đệ: Hình ảnh.jpg. 】

【 Huyền môn tiểu sư đệ: Muốn chơi trò chơi hãy đọc kỹ quy tắc, lúc chơi phải thành tâm. 】

【 Tiểu thái dương: Mọi người trong nhóm ơi, thành phố Lăng An có chỗ nào thích hợp không? 】

【 Phật không từ bi: Cao ốc Chấn Ngân, ngõ nhỏ bên phải hoàn mỹ phù hợp yêu cầu. 】

…………

【 Người tốt bình an: Các bạn đồng hành ở thành phố Lăng An, tối qua tôi đã thử ở cao ốc Chấn Ngân, phi thường linh nghiệm! Cười hì hì.jpg】

【 Hoa sen: Thật sự linh vô cùng! Giải quyết được vấn đề rắc rối của tôi bấy lâu. 】

【 Salad rau dưa: Ngõ nhỏ bên cạnh cao ốc Chấn Ngân cực kỳ phù hợp yêu cầu! Tôi cùng bạn bè đều đã thử, lúc thi đạt thành tích vượt xa kỳ vọng. 】

【 Mì thịt bò: Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, cảm thấy vô cùng lợi hại, tôi muốn ông chủ thăng chức, ông chủ lập tức đáp ứng luôn. 】

【 Cống hoàn không thể ăn: Tôi cũng tìm được chân mệnh thiên tử rồi, cười hì hì.jpg. 】

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn mấy cái bình luận nói linh nghiệm, hỏi Chu Vũ San: “Sao cô vào nhóm này được?”

Chu Vũ San thành thật mà nói: “Lúc trước tôi có ở trong nhóm fans của Huyền môn tiểu sư đệ, hắn ta thường xuyên ở trong nhóm đoán mệnh miễn phí cho mọi người, hắn tính cho tôi một lần, rất chuẩn.”

“Sau đó tôi liền rất tò mò với mấy cái huyền học này, lôi kéo Phương Phương cùng chơi trò chơi.”

Đầu ngón tay Giang Từ Vô nhẹ lướt mấy cái bình luận cuối cùng: “Chiếu cố sự nghiệp, việc học, tình cảm, hơn nữa lời nói và biểu tình của mấy bình luận này giống nhau, quy tắc chiêu quỷ thì mơ hồ.”

“Rõ ràng là cố ý lôi kéo người chơi trò chơi này.”

Biểu tình mọi người biến đổi, đồng thời nhìn về phía Giang Từ Vô, trải qua chuyện vừa rồi, Giang Từ Vô nghiễm nhiên trở thành tâm phúc của bọn họ.

Sắc mặt Chu Vũ San trắng bệch, vội vàng hỏi: “Vì, vì sao?”

Giang Từ Vô: “Tôi họ Giang, không phải họ Huyền*.” ( *Ý là muốn biết mấy người này sao lại muốn kéo nhiều người chơi trò chơi thì phải hỏi Huyền môn tiểu sư đệ)

Chu Vũ San: “……”

“Xong rồi, tôi còn chia sẻ trò này trên Weibo, hiện tại có không ít bạn bè muốn chơi thử. Hơn nữa, ngoại trừ tôi, Huyền môn tiểu sư đệ còn đoán mệnh cho một số người, những người đó đều chuẩn bị đi chơi.”

“Khó trách lúc trước có hỏi Huyền môn tiểu sư đệ có bán bùa không, hắn nói không bán, hắn đây là cố ý muốn để chúng ta bị quỷ bám.”

Lúc các cô chơi trò chơi còn có Giang Từ Vô và giấy trát tiểu nhân bảo vệ, những người khác chơi thì không có.

Chu Vũ San nhìn Giang Từ Vô, nôn nóng hỏi: “Hiện tại nên làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm sao?” Giang Từ Vô kỳ quái nhìn bọn họ, “Báo nguy.”

Chu Vũ San ngẩn người, thử hỏi: “Nên báo ai đây?”

“Dương gian hay là âm phủ?”

Giang Từ Vô: “……”

Yến Triều Nhất: “……”