Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 7: Bắt đầu hành thiện tích đức sao?

Quỷ Nghèo?

Lý Phương Phương trầm mặc nhìn màn hình di động, trong nháy mắt còn hoài nghi là mình nhìn lầm.

Hẳn là quỷ nghèo?!

Đây là đang bóc trần sự thật à?

Đại khái là nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của cô, khuê mật* Chu Vũ San ngồi cạnh tò mò hỏi: “Làm sao vậy?” (*bạn cực thân là con gái)

Lý Phương Phương ăn ngay nói thật: “Tớ lướt vòng bạn bè thấy có người bán bùa nên liền nhắn tin hỏi.”

Nghe được những lời này, Chu Vũ San vội vàng hỏi: “Có đáng tin cậy không?”

Lý Phương Phương gật đầu, lại lắc đầu: “Thoạt nhìn thì đáng tin nhưng tớ cũng không dám xác định.”

“Vừa rồi tớ cùng cậu ta trò chuyện, cảm giác như……”

Đang nói thì cô dừng lại, do không tìm ra được từ ngữ thích hợp để miêu tả.

Chu Vũ San đợi một lát, thúc giục nói: “Như cái gì?”

Lý Phương Phương vắt hết óc, miễn cưỡng phun ra 4 chữ: “Trông rất nghiêm cẩn.”

Ừm…… Người ta rất nghiêm cẩn mà nói cho cô biết rằng không thể đuổi quỷ nghèo.

Nghiêm cẩn không phải là từ ngữ xấu, Chu Vũ San không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: “Lướt thấy trên vòng bạn bè à, là bạn của cậu hả? Trước kia học cùng lớp sao?”

Lý Phương Phương cúi đầu nhìn ghi chú trên khung thoại trò chuyện.

Giang Từ Vô trường Đại học Lăng An.

Lý Phương Phương mở miệng nói: “Là bạn học, không biết thêm bạn từ lúc nào nữa, ghi chú là Đại học Lăng An thôi chứ không biết khoa viện nào.”

“Là trường của chúng ta thì không sợ lừa đảo, dù sao thì chạy trốn hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.” Chu Vũ San cười cười, so với việc là ai bán hàng, thì cô càng quan tâm nếu có gì xảy ra thì vẫn tìm được người.

“Vậy giá cả ra sao?”

Lý Phương Phương: “Cậu ấy nói 100 tệ một tờ.”

“100 cũng không đắt,” Chu Vũ San dừng một chút, nói với Lý Phương Phương, “Trước hết mình cứ mua hai tờ đi.”

Lý Phương Phương cúi đầu đánh chữ, hỏi lại: “Mua hai tờ thôi sao? Những người khác có muốn không?”

“Bọn họ không muốn mua hả?”

“Không biết, tớ đi hỏi một chút.” Cô bạn nói.

Lý Phương Phương ừ một tiếng: “Tớ hỏi trước địa điểm lấy, cậu ấy nói muốn tự mình đề chữ.”

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Xin hỏi cậu có bao nhiêu giấy như vậy? Chúng tôi muốn ít nhất là hai tờ, còn định hỏi mọi người có muốn mua cùng không? ]

[Tâm lý Lý Phương Phương: Cậu tự đề chữ thì bọn tôi phải đến đâu để lấy vậy? Phòng học hay là phòng ngủ? ]

Thời điểm nhận được tin nhắn, Giang Từ Vô đang ở trên lầu hai của cửa hàng nhang đèn, đứng trước phòng 201 của đơn nguyên.

Hai tòa nhà chỉ có một phòng không dùng chìa khóa đồng thau cũ kĩ để mở, mà là dùng khóa vân tay giống như máy móc ở Giang gia. Hẳn là phòng của Giang lão đầu.

Giang Từ Vô mở cửa phòng 201, đứng trước cửa phản hồi tin nhắn của Lý Phương Phương.

[ Giang Từ Vô: Rất nhiều. ]

[ Giang Từ Vô: [ vị trí ] Số 888 phố Linh An khu Linh Thành. ]

[ Lý Phương Phương: Khu Linh Thành? Cậu không ở trong trường học à? ]

[Giang Từ Vô: Không.]

[ Lý Phương Phương: Khu Linh Thành có chút xa.]

[ Giang Từ Vô: Không sao. ]

[ Giang Từ Vô: Cô có thể chậm rãi mà đến, không vội. ]

[ Lý Phương Phương:…. ]

Gửi tin nhắn này xong, Lý Phương Phương không nhận được tin nhắn hồi âm nữa.

Giang Từ Vô thu hồi di động, đi vào phòng 201.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra căn phòng này có phong cách trang hoàng không khác nhau mấy với cửa hàng nhang đèn, ghế ngồi đều là gỗ đặc, sặc mùi đại gia, mấy vật trang trí còn lại đều tương đối đơn giản, đa phần là màu xám trắng, tổng thể mà nói thì đây là phong cách cực tây.

Trên bàn cơm bằng gỗ còn có mấy bình rượu vàng mà Giang lão đầu thích uống.

Giang Từ Vô đi dạo một vòng, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, thư phòng, và còn có một gian phòng trông như nhà kho, chồng chất lung tung đủ loại đồ vật.

Giang lão đầu lúc còn sống thích đi đây đó du lịch, mỗi năm chỉ ở thành phố Lăng An khoảng hai tháng, nên căn phòng này không có nhiều quần áo của ông.

Rất thích hợp để cậu xách đồ vào ở.

Nghĩ đến việc còn phải phụ trách vệ sinh bảo khiết, Giang Từ Vô không hề do dự, trước tiên phải đóng cửa cửa hàng, chuẩn bị dọn đồ đến đây ở.

Thời điểm bước vào Giang gia, vừa lúc là giờ cơm.

Giang Tu Minh ngồi bên bàn ăn, cúi đầu đọc báo.

Có lẽ là người giúp việc đã thông báo cho ông cậu đã về, nên ông cũng không ngẩng đầu mà chỉ nói với Giang Từ Vô: “Thấy không ổn nên trở lại rồi à? Mày đã nghĩ thông suốt chưa?”

Giang Từ Vô ngồi xuống, một tay chống lên má, lười biếng mà nói: “Nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn đến ở nhà của Giang lão đầu.”

Giang Tu Minh hạ tờ báo, ngẩng đầu nhìn cậu.

Giang Từ Vô tiếp tục nói: “Mở cửa hàng làm ăn cũng rất tốt, sáng nay còn giúp hàng xóm đuổi quỷ.”

Nghe vậy, Giang Tu Minh hơi đổi sắc mặt: “Nói lung tung gì đấy, quỷ ở đâu ra.”

“Mày lừa tiền của người ta phải không?”

Giang Từ Vô uống nước trái cây, liếc mắt nhìn ông: “Lão Giang, tôi giúp người ta đuổi quỷ miễn phí, không thu tiền.”

“Miễn phí?” Giang Tu Minh sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt càng khó nhìn, “Chưa nói tới có quỷ hay không, lương tâm của mày có bao nhiêu tao không rõ chắc, làm gì có chuyện mày làm không công .”

Giang Từ Vô không cãi lại những lời trào phúng này, nghĩ thầm, lão Giang vẫn rất hiểu cậu, không cãi nổi.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Giang Tu Minh nói: “Giang Từ Vô, mày lừa tình người ta hả?!”

Giang Từ Vô: “……”

Cậu còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Trương Nhã Vân bưng canh ra, nói với Giang Tu Minh: “Ông không nói được lời hay ý tốt gì sao?”

Nói rồi, bà đặt canh xuống bàn, kéo hai cánh tay của Giang Tu Minh ra.

Giang Tu Minh đau đến mặt đều vặn vẹo, không nói nên lời.

Trương Nhã Vân ngồi vào chỗ ở giữa hai cha con, nghiêng người múc canh cho Giang Từ Vô, nhắc nhở nói: “Lão Giang, ăn cơm đi, lúc ăn cơm đừng làm người ta mất hứng.”

“Lừa với không lừa cái gì chứ, Tiểu Giang đã nói không thu tiền rồi mà.”

Bà hùng hồn đầy lý lẽ mà nói: “Đây là giảng cho hàng xóm một khóa học miễn phí.”

Giang Từ Vô: “……”

Cậu lười giải thích chuyện quỷ thần với hai vợ chồng không tin tà này, cúi đầu ăn canh.

Canh gà hương vị thơm ngon, so với các loại canh rất khác biệt, Giang Từ Vô nhanh chóng uống hết một chén nhỏ.

Thấy cậu ăn uống ngon miệng, Trương Nhã Vân buông đũa, tươi cười rạng rỡ: “Tay nghề của đầu bếp Hà giỏi hơn trước không ít, ông ta mới đi tiến tu, hôm nay vừa mới trở về.”

Nói xong, bà duỗi tay lấy chén canh của Giang Từ Vô: “Mẹ lại múc cho con một chén.”

Giang Tu Minh nhìn nhìn chén canh trống rỗng của mình, có chút bất mãn: “Nó lớn như vậy rồi, muốn ăn canh không tự múc được sao?”

Trương Nhã Vân liếc ông, bĩu môi nói: “Ông cũng đã lớn tuổi rồi, chẳng lẽ không biết quản miệng của mình sao?”

Giang Tu Minh: “……”

Đối với gương mặt nhăn nhó của Giang Tu Minh, Giang Từ Vô lại vui tươi hớn hở mà ăn thêm chén cơm.

Chờ Giang Từ Vô rời khỏi bàn ăn, Trương Nhã Vân nhìn cái chén trống không của ông, quay đầu nhìn Giang Tu Minh: “Lão Giang.”

Giang Tu Minh liếc mắt nhìn phần canh dư lại, bất động thanh sắc mà ừ một tiếng: “Tôi còn chưa ăn no.”

Trương Nhã Vân có lệ mà đáp, nhìn chằm chằm sườn mặt ông mà nói thầm: “Không ngờ tới ông già vậy rồi mà còn rất thích ăn cơm.”

Giang Tu Minh: “……”

“Tôi coi như bà khen tôi tú sắc khả xan.”

“Lão Giang, làm người thì có liêm sỉ một chút đi.”

“……”

------------------

Không biết có phải là do canh gà quá bổ dưỡng hay không, Giang Từ Vô khó mà vào giấc ngủ được.

Một giấc ngủ nông đến giữa trưa, cậu mới xách theo vali hành lý chậm rì rì mà đi đến cửa hàng nhang đèn.

Mới vừa ngồi xuống ghế, điện thoại đã rung lên, từ trên màn hình hiện ra tin nhắn của Lý Phương Phương.

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Bạn học, hôm nay cậu cũng không ở trường học sao? ]

[ Giang Từ Vô: Ừ ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Ngày mai nữa thì sao? ]

[ Giang Từ Vô: Cũng giống vậy. ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Hôm nay tôi đến tìm cậu, vẫn là địa chỉ ngày hôm qua sao? ]

[ Giang Từ Vô: Ừm. ]

[ Tâm lý Lý Phương Phương: Ok, tôi sẽ đến khoảng chạng vạng 6 giờ. ]

Thời gian không sớm cũng không muộn, buổi chiều 6 giờ, Giang Từ Vô nghe thấy từ ngõ nhỏ có vài tiếng bước chân hỗn loạn cùng với âm thanh nữ sinh nhỏ giọng nói chuyện.

“Phương Phương, cậu có nhầm địa chỉ không vậy? Nơi này âm trầm đáng sợ quá.”

“Không lầm đâu, vừa nãy chúng ta đi ngang số 884, vậy thì nhà số 888 chắc ở phía trước thôi, a tới rồi tới rồi, là nơi này.”

Giang Từ Vô phóng lên kệ để hàng 1 xấp dày giấy trát tiểu nhân, vừa quay đầu đã thấy hai nữ sinh diện mạo thanh tú đi đến, một người tóc dài, một người tóc ngắn.

“Đây là cửa hàng gì vậy……” Nữ sinh tóc dài nói thầm, sau đó ngẩng đầu đối mặt với Giang Từ Vô, hai mắt mở to, kinh hô: “Cậu, cậu là Giang Từ Vô?”

Nữ sinh tóc ngắn quay đầu nhìn cô bạn thân, vẻ mặt kinh ngạc: “Hai người có quen biết sao?”

Nữ sinh tóc dài: “Biết.”

Giang Từ Vô: “Không quen biết.”

“……”

Nữ sinh tóc dài trầm mặc một lát, tự giới thiệu: “Tôi là Chu Vũ San, hồi năm nhất chúng ta học cùng một ban, lên năm hai thì tôi chuyển chuyên ngành.”

“Cậu lúc ấy rất ít khi đi học, nên hẳn là không quen biết tôi.”

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm cô một lát, vẫn không có ấn tượng.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía nữ sinh tóc ngắn: “Cô là Lý Phương Phương?”

Nữ sinh tóc ngắn gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi tới mua lá bùa.”

“Muốn mua hai tờ.”

“Không phải bùa,” Giang Từ Vô đưa cho cô hai tờ, giới thiệu: “Là giấy trát tiểu nhân.”

Lý Phương Phương dừng động tác duỗi tay, giấy trát tiểu nhân?

Nghe có chút không quá đáng tin cậy?

Cô quay đầu nhìn về phía Chu Vũ San: “Vũ San.”

“Vũ San?”

Chu Vũ San nhìn chằm chằm Giang Từ Vô đến phát ngốc, bị chọc eo mới lấy lại tinh thần.

Cô vội lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói bên tai Lý Phương Phương: “Cậu còn nhớ không, cậu ta chính là phú nhị đại đi siêu xe lần trước tớ kể cho cậu.”

“Không nhớ rõ.” Lý Phương Phương nghĩ thầm, Vũ San không biết đã nói đến bao nhiêu phú nhị đại nữa.

Bất quá phú nhị đại chắc chắn sẽ không hiếm lạ mấy trăm đồng tiền, nói không chừng thật sự là vị đại sư lợi hại.

Nghĩ đến đây, Lý Phương Phương bỏ giấy trát tiểu nhân vào trong túi, lấy di động ra, vào WeChat chuyển khoản.

Giang Từ Vô thu tiền, nói cho có lệ: “Đi thong thả.”

Hai nữ sinh cầm giấy trát tiểu nhân nhưng không rời đi ngay, Chu Vũ San đứng trước quầy, do dự mở miệng: “Giang Từ Vô, tối mai cậu có rảnh không?”

Giang Từ Vô nhướng mày, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi lại: “Chuyện gì?”

Chu Vũ San vén tóc mái ra sau tai, ngượng ngùng nói: “Chuyện là, tôi cùng Phương Phương còn có mấy người bạn hẹn buổi tối ngày mai chơi trò chơi thần quái.”

Nghe được bốn chữ “trò chơi thần quái”, Giang Từ Vô có chút hứng thú, hỏi: “Là trò chơi gì?”

Chu Vũ San: “Là thực hỏa chiêu quỷ thuật.”

Giang Từ Vô dựa vào quầy, khẽ nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục nói.

Thấy cậu tựa như đang hứng thú, mắt Chu Vũ San sáng rực lên, vội vàng nói quy tắc trò chơi: “Trò chơi này chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa.”

“Phải vào đêm khuya trăng tròn, trên con đường nhỏ không có người, sau đó một mình một người đối mặt với cái bóng của mình đi lên phía trước.”

“Mỗi một bước đều phải niệm tên mình một lần, cho đến khi đi được 13 bước, sẽ phát hiện trên mặt đất đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng, một cái là của mình, một cái khác là quỷ mà mình vừa gọi ra.”

“Nghe nói triệu được thì quỷ sẽ giúp mình làm một việc gì đó, cái gì cũng có thể.”

Giang Từ Vô giơ tay chạm lên mi mắt: “Sau đó thì sao?”

Lý Phương Phương chậm rì rì mà nói: “Không có sau đó nữa.”

Chu Vũ San gật đầu: “Tôi cùng Phương Phương muốn chơi nhưng có chút sợ hãi, mua món đồ này để phòng ngừa vạn nhất, thế nhưng cậu nói không phải lá bùa, chúng tôi có hơi sợ.”

“Cậu muốn đi không?”

Giang Từ Vô không gật đầu, cũng không lắc đầu: “Ngày mai lại nói.”

Chu Vũ San cười, tiếp tục nói: “Có vài người cũng học ở viện kinh tế, chắc cậu sẽ quen.”

Giang Từ Vô đáp lấy lệ, tìm thông tin về chiêu quỷ thuật mà cô vừa nói.

Lý Phương Phương thấy thái độ cậu lạnh lùng, ngăn Chu Vũ San còn muốn bắt chuyện, nói: “Tôi cùng Vũ San không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cô lôi kéo Chu Vũ San rời đi.

Ngõ nhỏ vô cùng yên tĩnh, dù cả hai đã đi khá xa, ở trong cửa hàng, Giang Từ Vô vẫn có thể nghe thấy các cô nói chuyện.

“Tớ còn định mời cậu ấy cùng ăn cơm chiều mà.”

“Cậu ấy không phản ứng lại chúng ta.”

“Cậu ta không có hứng thú với tớ sao? Chẳng lẽ cậu ta là gay?”

…………

Giang Từ Vô nâng mí mắt, chỉ thấy Vương Bàng Bàng xách theo chiếc túi to, tung ta tung tăng mà đi vào cửa hàng nhang đèn: “Ông chủ Giang, ngõ nhỏ này rốt cuộc cũng có người sống!”

“Hai cô gái kia thoạt nhìn giống sinh viên, nói không chừng sẽ nói với bạn bè mình rằng trong ngõ nhỏ này có cái cửa hàng tiện lợi……”

Giang Từ Vô không lên tiếng, cúi đầu tìm tòi kết quả trên màn hình.

“Đây là sữa tươi mới đưa đến,” Vương Bàng Bàng đưa cho cậu sữa bò, không cẩn thận thoáng nhìn hình ảnh ác quỷ máu me trên màn hình di động của cậu, nhịn không được hỏi, “Ông chủ Giang, cậu đang xem cái gì vậy?”

Giang Từ Vô thuận miệng nói: “Chiêu quỷ thuật.”

Vương Bàng Bàng giật mình, sao lại muốn chiêu quỷ?

Nghĩ đến cảnh tượng Giang Từ Vô đánh quỷ đến hồn phi phách tán, hắn thử hỏi: “Ông chủ Giang, chúng ta bắt đầu chấp pháp, sát quỷ cứu người rồi hả?”

Giang Từ Vô giương mắt: “???”

Đôi mắt cậu hình dáng hơi hẹp dài, trông như nhìn người khác từ trên cao xuống, đuôi mắt hơi nhọn, lộ ra toàn bộ con ngươi đen như mực, phảng phất hấp thụ toàn bộ ánh sáng, là màu đen thuần túy.

Bị nhìn chằm chằm như vậy làm người ta tâm sinh khẩn trương.

Vương Bàng Bàng lập tức sửa miệng, thật cẩn thận hỏi: “Không phải, ý tôi là muốn nói chúng ta bắt đầu vì nước vì dân, hành thiện tích đức sao?”

Giang Từ Vô: “……”