Chu Hủ nhéo âm đế của y trong lòng bàn tay mà chơi, Tống Phù Liên sướиɠ tới khóc nất, hoa huyệt và tử ©υиɠ đều cắn chặt dươиɠ ѵậŧ to lớn của Chu Hủ, y muốn chạy thoát nhưng không biết Chu Hủ chưa buông tay, kéo âm đế của y căng dài ra rồi lại buông tay cho nó búng trở về.
“Ư… A! Đau… A Hủ, chồng, sai rồi, đừng nhéo nữa… muốn tiểu… Ưm!”
Nướ© ŧıểυ chưa tiết ra hết lại chảy ra ướt nhẹp bắp đùi, Chu Hủ thừa dịp đút hai ngón tay vào hoàn toàn, làm cho c̠úc̠ Ꮒσα y phát ra âm thanh ướŧ áŧ, lòng bàn tay hắn đặt lên hai mảnh thịt nhô lên của y mà chà đạp vân vê, làm cho Tống Phù Liên há to miệng, đầu lưỡi duỗi ra ngoài.
Chu Hủ thọc dươиɠ ѵậŧ vào một cái thật sâu, bóp eo Tống Phù Liên, nhanh chóng bắn tinh, tử ©υиɠ non mềm chứa không hết được tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm chúng tràn ra ngoài, hắn vừa rút dươиɠ ѵậŧ ra thì toàn bộ hoa huyệt y ngập tràn dịch trắng đặc sệt, vô cùng dâʍ đãиɠ.
Bắn tinh xong, Tống Phù Liên nức nở khóc một lát rồi ngủ, tay Chu Hủ vẫn mân mê khe thịt ngập tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn cố ý không rửa sạch, chỉ đắp chăn cho y rồi ngồi xổm dưới giường ngắm khuôn mặt y, nhẹ giọng nói một câu:
“Omega nhỏ của anh.”
Khi Tống Phù Liên tỉnh lại, Chu Hủ đã đi rồi, tìиɧ ɖu͙© ngắn ngủi chỉ thỏa mãn khát cầu tình ái nhất thời của Omega, rồi lại tăng thêm sự ỷ lại đối với Alpha.
Tống Phù Liên nghiêng người, vùi mặt vào nửa bên giường mà Chu Hủ đã nằm, ngửi ngửi, vô thức cọ chân, bỗng cảm thấy dính dính. Tống Phù Liên nhìn, đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngày hôm qua hắn bắn vào còn chưa rửa sạch, dọc theo bắp đùi y mà chảy khắp nơi.
Đến hiện tại bụng y còn hơi căng trướng, có lẽ tử ©υиɠ còn ngậm chặt lấy đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia, Tống Phù Liên hừ hừ.
Hắn đúng là một tên bạn giường "tận chức tận trách", chỉ lo bắn cho bản thân sướиɠ, ném luôn Omega mình mới làm xong trên giường cho xong việc.
Tống Phù Liên tắm xong, rửa sạch sẽ dịch trắng giữa hai chân nhưng lại không chạm vào huyệt thịt, một là y không tự rửa sạch được, hai là lát nữa còn phải đi gặp người khác, không kịp.
Sau khi thu dọn mọi thứ ổn thỏa, Tống Phù Liên sửa sang lại vài sợi tóc lòa xòa, vô tình thấy được lọ kem dưỡng tay mà Chu Hủ đặt trên mép giường. Y vừa nghĩ tới hắn liền bực mình ngay, dùng sắp hết lọ kem, xoa lên cổ và tay rồi ra ngoài.
Bên kia, Chu Hủ dàn xếp ổn thỏa Triệu Ngộ rồi đi xử lý lô hàng ngọc trai Nam Hải mới đến, mặt ngoài chúng là lô bột ngọc trai hợp tác với công ty dược phẩm nhưng bên trong là lựu đạn.
Thời buổi bây giờ, súng tốt dễ tìm, thị trường súng ống ở nước ngoài rất rộng mở, nguyên liệu và thuốc súng đã hình thành chuỗi cung ứng, cái khó chính là kỹ thuật sản xuất và nhân công, một khi nắm giữ độc quyền kĩ thuật chuyên nghiệp, thị trường sẽ lũng đoạn ngay.
Càng khó hơn là mọi thứ thay đổi từng ngày, súng cỡ lớn do các xưởng thủ công chế tạo đã chiếm lĩnh phần lớn thị trường trong nước, Tống Phù Liên ngấm ngầm trù tính hai tháng vẫn không được, đến bây giờ bắt được Triệu Ngộ mới có cơ sở để đàm phán.
Cổ đông mới của công ty dược phẩm là Phó Châu Tế, chiêu trò và nhân mạch của gã rất mạnh, lại tham lam, đằng sau vỏ bọc chế biến dược phẩm là việc chế tạo thuốc súng và đạn, kỹ thuật mới này là do gã dùng cả núi tiền làm ra, vốn muốn làm lũng đoạn rồi nâng giá nhưng còn chưa kịp bán được gì thì đã bị Tống Phù Liên giăng lưới.
Nếu Phó Châu Tế có quyền lựa chọn, chắc chắn điều đầu tiên gã làm là đá Tống Phù Liên ra khỏi danh sách hợp tác.
Gã và Tống Phù Liên là cùng loại người, ánh mắt sắt bén, làm ăn lớn, quan trọng là thế lực của Tống Phù Liên đã cắm rễ ở Bắc Bộ từ lâu, nói khó nghe một chút, Tống Phù Liên sẽ lấy phương pháp sản xuất rồi trở mặt không quen, miếng bánh độc quyền của gã sẽ nát bét hoàn toàn.
Vị Tống thiếu đã cưỡng ép Phó Châu Tế hợp tác kia, giờ phút này đang mặc áo khoác ngắn vừa vặn với quần túi hộp đen tuyền và kính râm thời thượng, tính toán đi thăm tình nhân kiêm trợ lý của Phó Châu Tế.
Tống Phù Liên đi ngang qua, tất cả tay sai từng người từng người cúi đầu dạ thưa Tống thiếu, khiến y bước đi càng hiên ngang, y cũng không che đậy dấu vết trên người, trên cổ còn một vệt đỏ nhạt màu do vòng cổ hôm qua để lại.
Tống Phù Liên không che, một là y không để ý những thứ vặt vãnh bên ngoài đó, hai là không ai dám nhìn vào chúng.