Bên kia, Tống Phù Liên mới tỉnh lại sau kỳ động ngắn ngủi, đuôi mắt y cũng nhiễm xuân tình, một đôi mắt mềm nhuận chứa nước tròn tròn.
Tống Phù Liên lấy di động ở đầu giường, đầu ngón tay ấn ấn vài cái híp mắt, đang muốn nhắn vài tin an ủi Alpha, chữ còn chưa đánh xong, một trận tiếng chuông đột nhiên kêu vang, y ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, thanh tuyến trong sáng nhưng lại không thể che được sự bực tức.
“Tống thiếu, đơn của Bắc Hải ngài để tên tiểu tử họ Chu kia mang?”
Tống Phù Liên ngoáy ngoáy tai, giọng nói cũng lạnh xuống: "Có vấn đề gì thì nói.”
“Tống thiếu, vốn tên tiểu tử tên Chu Hủ kia không thích hợp, chuyện này không được mong Tống thiếu cân nhắc.”
Người nói chuyện tên Chu Bắc, khi Tống Phù Liên mới vào người kia xuất lực rất lớn. Khi hơn một nửa số người trong bang bỏ đá xuống giếng thì Chu Bắc khiêng đao chém hết người của một phố, là chó điên của Tống thiếu.
Nhưng mà lệ khí có thừa, lòng trung không đủ, Tống Phù Liên yên lặng nghĩ.
Toàn cậy mạnh, không có kế hoạch còn chèn ép nhân tâm mình, chủ yếu là, tin tức tố Alpha của hắn ta đã vọt đến trước mặt y vài lần, dã tâm này, không biết đã giấu bao lâu rồi.
“Cân nhắc?”
Tống Phù Liên trả lời.
“Nếu như vậy, tôi cũng cân nhắc cậu, quản mọi chuyện đến trình độ này, về sau cậu định đoạt bang phái này nhé.”
Chu Bắc không nói, hắn ta không rõ vì sao một nhân vật nhỏ như Chu Hủ lại chạm được vào điểm mấu chốt của Tống thiếu.
Tống Phù Liên thấy bên kia không nói gì thì nói vài câu nhắc nhở hắn ta, y cũng không muốn chèn ép Chu Bắc quá, tất cả mọi động tác đều cần phải chuẩn bị tốt.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Phù Liên lại đổi sang giao diện tin nhắn, y bọc chăn lại suy tư, tay nhanh chóng gõ tin nhắn.
“A Hủ, bên trong hoa huyệt sưng lên rồi, đau quá.”
Tống Phù Liên biết nguyên nhân lần này Chu Bắc không dằn nổi mà muốn đâm vào họng súng, không phải hắn ta không có đầu óc mà là có thể thử bất cứ thứ gì khi tuyệt vọng.
Đơn ở Bắc bộ rất quan trọng, tất cả đều là súng ống, loại là buôn bán riêng cho người khác không giống súng phi quân dụng hoặc súng hơi chì ngày xưa, buôn bán ở Bắc bộ lấy thuốc súng làm động lực, súng ống chủ, đã hình thành liên kết thương nghiệp với nước ngoài.
Bởi vậy đưa đơn ở Bắc bộ thường có ít nguy hiểm, người đảm nhiệm vận chuyển làm ít công cao, nếu làm việc này tốt không chỉ thể hiện vấn đề thực lực mạnh, mà càng quan trọng là ai đáng giá được coi trọng hơn.
Trước mắt Tống Phù Liên vừa mới kế nhiệm, tuy nói thủ đoạn nhanh gọn mạnh mẽ khiến người kính phục, nhưng đây cũng là thời điểm thiếu trợ thủ đắc lực, vốn dĩ trước khi Chu Hủ xuất hiện, Chu Bắc ngồi vị trí nhị đương gia ổn định vững chắc, nhưng hắn vừa xuất hiện, Tống đại thiếu giống như bị uống canh mê hồn vậy, liên tục cất nhắc Chu Hủ, khiến lòng Chu Bắc bất an.
Bên này, sau khi Chu Hủ trở về biệt thự nhỏ xa hoa mà Omega mua cho mình, hắn lập tức bắt đầu trộm mưu đồ bí mật làm sao để không làm hỏng mọi chuyện, Chu Hủ vừa xác nhận người đi đưa hàng với mình ngày mai, vừa bí mật đưa ám hiệu với cảnh sát hành trình ngày mai.
Cho đến khi Chu Hủ nhận được tin nhắn của đàn em nói hàng hóa bị nhị đương gia Chu Bắc ngăn lại kiểm tra rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhàng.
Chu Hủ thả lỏng muốn lên giường đi ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn bấm vào giao diện nhắn tin, đập vào mắt là tin nhắn của Tống Phù Liên.
“A Hủ, bên trong hoa huyệt sưng lên rồi, đau quá.”
Không chờ Chu Hủ hít khí xong một hơi, Tống Phù Liên đã gửi đến một tấm ảnh.
Bên trong ảnh, chân Tống Phù Liên gập lên, bàn chân trắng nõn đạp lên trên đệm giường, để lộ ra bắp đùi bị cọ đỏ bừng và hoa huyệt sưng sưng, y còn ngại ảnh chụp không rõ ràng nên đã dùng hai ngón tay tách huyệt da^ʍ ra, hai mảnh môi âʍ ɦộ ướŧ áŧ bị mạnh mẽ chống lên, thịt huyệt bên trong lấp lánh ánh nước.