Dưới tình thế cấp bách, thế mà miếng dán tuyến thể lại bị bong lộ ra tuyến thể bị cắn đỏ bừng, tin tức tố Alpha nồng đậm trên người Triệu Ngộ tràn ra không thể che dấu, không khó nhìn ra, ít nhất Omega này có quan hệ tình nhân với Phó Châu Tế, mà rót vào nhiều tin tức tố như vậy tương đương với việc công khai chủ quyền, thanh niên này là sự uy hϊếp lớn nhất với Phó Châu Tế.
Gã không thể tin tưởng buông súng trong tay xuống, khắc chế ý muốn bắn chết Chu Hủ cắn răng nói: "Mẹ nó nếu mày dám động đến em ấy một chút, tao sẽ xé tuyến thể của mày.”
Chu Hủ không tiếp lời, hắn nâng súng lên bức bách Triệu Ngộ đến bên người, chờ người kia lại gần thì Chu Hủ mới ngửi được mùi hương thuộc về Omega, hắn nheo mắt, ái muội cọ qua cổ Triệu Ngộ, nhẹ giọng nói:
“Ông chủ Phó, Omega của ngài thơm quá.”
Trong lúc Phó Châu Tế giận đến phát run, Chu Hủ gõ lên lòng bàn tay của Triệu ngộ vài cái, câu ngón trỏ lên.
“Danh hiệu 02, thân phận thợ săn.”
Từ đầu đến đuôi Triệu Ngộ vẫn rất bình tĩnh nhỏ giọng gõ Chu Hủ, cũng câu ngón giữa.
“Danh hiệu 03, thân phận phù thủy.”
Chu Hủ nhìn mọi chuyện thuận lợi thì mang theo Triệu Ngộ làm con tin lùi về phía sau.
Tất cả đều thực hiện theo kế hoạch.
Súng ống thật sự đã được cảnh sát di dời đi vào rạng sáng nay, Chu Bắc làm người chịu tội thay, bị nhận định là tự nuốt hết hàng, hắn ta cũng hết đường chối cãi, chỉ có thể tự đào vốn riêng tự bổ sung vào chỗ trống, Chu Hủ mang Triệu Ngộ về bang phái làm con tin lập được công lớn, chọc Phó Châu Tế giận tím mặt, lúc này gã mới giao hàng cho Tống Phù Liên, còn về Chu Hủ, hắn đã thuận lợi lấy được tin tức từ Omega nằm vùng cho cảnh sát.
Nhưng hắn vẫn còn một chút phiền não, Tống Phù Liên gửi tin nhắn bảo hắn không ra ngoài mấy ngày, đến biệt thự bồi dưỡng cảm tình.
Khi Chu Hủ vào cửa, hắn vẫy vẫy sương trên mũ đi, tuy nói là đầu thu nhưng nhiệt độ không khí ở Thành Bắc cũng chợt nóng chợt lạnh, giống tình tình của Tống Phù Liên vậy, Chu Hủ nghĩ.
Tống Phù Liên dưới giường mưa rền gió cuốn, phiền người nhất là nói một là hai, chuyện đã hứa sẽ không thay đổi, nhưng hứa hẹn là một chuyện, nợ nhân tình là một chuyện khác, y có thể quanh co lòng vòng thắng cả hai, chủ yếu là bản lĩnh của Tống Phù Liên lợi hại, nơi khác không nói, nhưng tài sản trong tay Tống thiếu là sự bảo đảm to lớn nhất.
Đến trên giường lại thay đổi cực lớn, trước thì lạnh lùng nói không được để lại dấu vết trên người y, chơi xong rồi, chốc lát lại ủy khuất dùng tay ôm cổ hắn nói, A Hủ vì sao không cắn tuyến thể của em, là ghét bỏ hoa huyệt không đủ mềm sao.
Một lúc lại dùng tay nâng cằm Chu Hủ nói không cho chạm vào tử ©υиɠ tự mình giải quyết vấn đề bắn tinh đi, một lát sau lại dùng cẳng chân cọ cọ eo hắn nói, lại sâu một chút, A Hủ cọ tử ©υиɠ của em ngứa quá.
Tống Phù Liên lên giường còn tự phụ hơn bình thường rất nhiều, ȶᏂασ nông thì mềm giọng nói ngứa, ȶᏂασ sâu thì dùng tay đánh hắn la hét nói tử ©υиɠ đau.
Bình thường Tống thiếu quản người thì không thể xía vào một chút nào, ánh mắt lạnh lùng, mặt mày cũng tràn đầy lệ khí, chờ đến khi ở trong lòng Chu Hủ lại muốn khóc, làm nhẹ cũng khóc, khiến đuôi mắt cũng nhiễm xuân tình, nước mắt lăn đến cổ tụ tập thành vũng nước, lại tràn ra khiến đầṳ ѵú cũng ướt đẫm.
Chu Hủ đi dép lên vào nằm lên giường, Tống Phù Liên đang cầm điện thoại đọc tin tức, y đeo một chiếc kính gọng vàng, thấu kính khiến ánh mắt Tống Phù Liên càng có vẻ đạm nhiên.
Mà tin tức tố Omega tản ra trong phòng không thể che lấp được, Chu Hủ suy đoán này hương vị này đã thấm đẫm hết chăn gối của hắn, càng quá mức hơn là qυầи ɭóŧ nam ở trong tủ đầu giường cũng nhiễm mùi của Omega nhỏ.
Tống Phù Liên còn thả một cái hộp màu đen nạm bạc nhỏ ở bên cạnh, Chu Hủ đi đến ngồi bên cạnh y, sau đó mở hộp ra dưới ánh mắt hài hước của Tống Phù Liên.