Bên là âm đế nho nhỏ, còn thể mơ hồ nhìn thấy miệng niệu đạo, trải qua trận làʍ t̠ìиɦ thô bạo ngày hôm qua, Chu Hủ hung hăng dùng đầu ngón tay bóp chặt vân vê dẫn đến âm đế sưng to lên, Tống Phù Liên khóc dùng tay tách tay hắn ra, còn bị đỉnh khoang sinh sản sướиɠ bắn nướ© ŧıểυ, kết quả bây giờ miệng niệu đạo cũng đỏ bừng, trên âm đế lấp lánh ánh nước khiến người khác muốn ȶᏂασ y cao trào đến chết.
Trong nháy mắt, Chu Hủ đã lập tức cứng lên, nhịp thở của hắn thô nặng, qυყ đầυ cọ lên qυầи ɭóŧ, tuyến dịch phân bố ra thấm ướt một mảng vải dệt khiến màu sắc ở nơi đó đậm hơi phần vải bên cạnh rất nhiều.
Chu Hủ thầm mắng vài câu thô tục, vừa rồi quanh co lòng vòng với bên hắc đạo còn phải bày mưu lập kế với cảnh sát, trong nháy mấy thứ đó đều biến thành những giọt nước thấm ướt giường đệm, bây giờ trong lòng hắn chỉ còn lại một con dã thú bị trêu chọc.
Chu Hủ nhận mệnh dùng tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, nghĩ đến ngày thường Tống Phù Liên thường dán lỗ tay dạy dỗ hắn, khi tự an ủi phải dùng ngón tay cái thô ráp nhất vuốt ve qυყ đầυ, chờ sau khi nếm được kɧoáı ©ảʍ thì mới loát bên trên, bàn tay buộc chặt giống như đang ȶᏂασ hoa huyệt ấm áp của Omega vậy.
Cần một chút dịch bôi trơn thấm ướt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ, đôi mắt Chu Hủ ửng đỏ, quay đầu lại nhìn đầu giường, trên đó có một lọ kem dưỡng da tay còn chưa bóc vỏ, hắn mở ra, lấy hơn một nửa lọ sau đó bôi lên dươиɠ ѵậŧ.
Cuối cùng, Chu Hủ nhìn ảnh Tống Phù Liên gửi đến không chớp mắt, trong đầu hiện ra đôi mắt thất thần của y khi cao trào, giống như đi vào một biển hoa tràn đầu xuân tình.
Khi Chu Hủ bắn tinh, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, hình như hoa huyệt còn chưa sưng đủ.
Ngày hôm sau khi Chu Hủ mang theo đàn em đi lấy hàng, quả nhiên hắn nhìn thấy Chu Bắc diễu võ dương oai canh giữ ở kho hàng, giống như đang thể hiện gì đó, cho dù Tống Phù Liên nhìn trúng mày thì thế nào, dù sao cũng phải qua cửa này của tao.
Chu Hủ không để ý đến dáng vẻ kia của hắn ta, hắn làm theo quy cũ đưa hàng lên xe đi Bắc bộ báo cáo kết quả công tác, mấy tên đàn em cũng không hoài nghi. Lúc Chu Hủ đi, cũng không để sót vẻ mặt tiểu nhân âm mưu đã thực hiện được của Chu Hắc.
Đến nơi giao hàng, có hai người đi xuống du thuyền xa hoa, một người có mặt rất hung ác, môi mỏng, dáng vẻ giống tội phạm, Chu Hủ tra tư liệu biết được, người này tên là Phó Châu Tế, thanh niên bên cạnh tên Triệu Ngộ, năm nay hai mốt tuổi, mặt mày thanh tú, đuôi mắt giống như một con thuyền lay động, nhìn miếng dán trên tuyến thể thì hẳn người này là một Omega.
“Hàng của Tống đại thiếu gia, luôn luôn là người quen đưa, sao hôm nay lại cố tình có người mới đến?”
Rõ ràng lúc trước nói là chỉ cần đi ngang qua sân khấu là xong, đây là không thoải mái muốn ép giá sao, Chu Hủ cũng không hoảng hốt, hắn đến trước từng cái rương mở ra điểm số.
Chạy đến một thùng gỗ cuối cùng, Chu Hủ mở ra, bên trong là súng ống chất lượng cao, một ít súng lục thường thấy cũng thôi đi, chỉ là bên trong còn có một ít súng ống chính quy của chính quy, là hàng vô giá trên thị trường chợ đen. Lúc này Phó Châu Tế mới nhìn lại tên tiểu tử tên Chu Hủ kia, có thể làm ra mấy thứ này, là Tống Phù Liên bày mưu đặt kế để hắn phụ trách ra mặt, chứng minh địa vị và năng lực của Chu Hủ.
Phó Châu Tế lập tức chuyển biến tốt, phất tay để đàn em lấy dụng cụ thử, Chu Hủ nghĩ đi ngang qua sân khấu cũng xong rồi, đang lúc mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đã thống nhất, chỉ cần làm theo lưu trình là được, nhưng khi dùng dụng cụ thử nghiệm độ chính xác lại hiện ra kết quả thấp hơn tiêu chuẩn, càng miễn bàn súng ống lần này bán ra đều là hàng chất lượng cao.
Vừa có kết quả, Phó Châu Tế lập tức biết mình bị chơi, không nói hai lời muốn lấy súng ra bắn Chu Hủ, ai người người kia lại giống như biết trước vậy, hắn lập tức lấy súng nhắm ngay vào Triệu Ngộ.