Khi Chu Hủ bước ra khỏi phòng có đốt một điếu thuốc lá, điểm lửa nho nhỏ lúc sáng lúc tối thiêu rụi đầu thuốc thành tàn tro, trong lúc không để ý lửa đốt đến đốt ngón tay, Chu Hủ mới lấy lại tinh thần, cau mày run run tay, miệng mắng mấy câu thô tục không rõ.
Từ khi bước vào phòng đến khi bước ra ước chừng đã qua thật lâu, Chu Hủ nhớ rõ lúc sớm bản thân mới vừa ăn bữa sáng xong đã bị Tống Phù Liên gọi, bây giờ khi ra cửa sắc trời đã ảm đạm khiến điếu thuốc lập lòe ánh lửa trên tay cũng sáng đến chói mắt.
Đang lúc Chu Hủ phát sầu làm sao để gọi taxi về nhà giữa nơi rừng núi hoang vắng này thì một chiếc xe Bentley xa hoa dừng trước mặt hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Từ Phong, đôi mặt bị kính râm che lấp, viền kính râm được khắc hoa tơ vàng, y nâng tay lên chỉ chỉ ghế sau, khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Chu Hủ thì nhướng mày huýt sáo một cái, đánh giá trêu trọc hắn.
Chu Hủ chậc một tiếng, ném điếu thuốc xuống đất sau đó dùng chân nghiền ép vài cái, nhưng hắn không làm ra vẻ một chút nào, lập tức mở cửa xe ngồi lên ghế sau.
Từ Phong xoay người đoạt lấy bao thuốc trong tay Chủ Hủ, theo tiếng động cơ xe vang lên mà ném đi, chiếc xe lao lên cao tốc nhanh như chớp.
Chu Hủ không đoạt lại bao thuốc của mình, trơ mắt nhìn nó rơi xuống bụi cỏ bên đường cách xa trăm mét phía sau, tức hộc máu muốn mắng vài câu.
“Mẹ nó, cậu có bệnh hả Từ Phong?”
Từ Phong nghe xong cũng giống như không nghe vậy, y không đáp lại Chu Hủ, ngược lại hơi đẩy kính da^ʍ lên dẫm chân ga.
“Chu tiểu thiếu gia của tôi, cậu không biết dáng vẻ của cậu lúc đi ra khỏi căn phòng kia như thế nào sao?”
Chu Hủ không biết, hắn tức giận đáp trả.
“Dáng vẻ như thế nào?”
Từ Phong nhếch môi hài hước nói.
“Như là mới đi ra từ trong ổ mật của Omega.”
Chu Hủ nghe xong, định làm động tác xoa xoa thuốc lá theo thói quen nhưng hắn lại dừng lại, trong miệng không biết nói ra câu gì, quay đầu đi không nói nữa.
Từ Phong ngẩng đầu nhìn gương xe, nhìn đến vẻ mặt xuân sắc của người phía sau, phần cổ hơi phiếm ồng, một cái dấu hôn rõ ràng nửa che nửa lộ bên dưới quần áo, lửa dục trong mắt vừa tắt, còn nóng, nước còn lăn bên trong giống như dã thú tham lam mới ăn qua một bữa tiệc lớn.
Đầu ngón tay Chu Hủ còn lấp lánh ánh nước, giống như mới làm cho nơi vui vẻ nào đó chảy nước sốt đầm đìa vậy, trên thực tế Tống Liên Phù cũng dùng hoa huyệt quấn lấy tay hắn, khi cao trào còn rửa sạch tay hắn một lần.
Chu Hủ nhìn bóng cây xẹt nhanh qua ngoài cửa sổ, nghĩ đến xuất thần.
Hôm nay Tống Phù Liên quá dính hắn, bình thường chỉ liếc nhìn bằng đôi mắt hồ ly, sau đó câu lấy thân trên của Chu Hủ một, dụ hắn chơi đầṳ ѵú hồng phấn một lát rồi thôi.
Không phải không có tình ái ấm nồng, chỉ là mỗi lần đều giống như bố thí hoặc ra lệnh muốn Chu Hủ phóng thích tin tức tố cho y ngửi.
Mà hôm nay hồ ly nhỏ quyến rũ mà không tự biết kia lại dùng đầu gối đỉnh đỉnh háng Chu Hủ, khiến lửa cháy từ dưới lên đến đầu, tin tức tố tiết ra ngoài không thể khống chế.
Hai cái huyệt đều chảy nước khiến khăn trải giường ướt nhẹp, còn làm nũng một hai phải cọ lên người Chu Hủ, để bàn tay hắn bao bọc lấy toàn bộ hoa huyệt non mềm như bào ngư mà xoa nắn.
Chu Hủ cảm thấy bên đầu mình có một cái ti vi, bên trong không ngừng chiếu ảnh Tống Phù Liên, đuôi mắt đỏ bừng còn có đôi môi hồng nhuận đến kỳ cục, lời nói đều mềm đến phát dính.
Hôm nay, tuyến thể ở cổ Tống Phù Liên cũng mềm, tuyến dịch căng phồng đẫy đà, y còn mềm giọng nói Chu Hủ xoa cắn đi, nhưng trước khi làm chuyện kia lại nói với giọng lạnh như băng rằng nếu hắn để lại dấu vết trên người mình thì tất cả dừng ở đây.
Việc đó khiến răng nanh của Chu Hủ ngứa đến phát điên, muốn lăn lộn người kia đến mức ngất xỉu.
Sau khi Từ Phong đưa người về biệt thự thì lái xe đến quán bar mới mở, nghe nói mỗi buổi tối ở đây đều có trò vui, dù vội đi tìm vui, trước khi y đi còn nói với Chu Hủ một câu.
“Tôi nói nghiêm túc nhé, Chu Hủ, hẳn là Tống thiếu rất thích cậu.”
Nghe Từ Phong nói chuyện yêu đương, trời chu đất diệt, Chu Hủ không đáp lại mà đi thẳng vào biệt thự nhỏ Tống Phù Liên tặng mình.