Tia chớp xẹt qua không trung, mây đen giăng kín bầu trời, mưa to bùm bùm đánh vào cơ thể của người đi đường, trận mưa này rất lớn nên có nhiều người đã bị xối ướt.
“Sao đột nhiên mưa lại lớn vậy?” Có người nghi hoặc hỏi, người nọ quay đầu, đang muốn nói gì đó với đồng bạn thì chợt một chiếc xe ngựa chạy vọt qua, vừa vặn bắn nước vào người hắn.
Hiện tại là thời điểm xuân hàn se lạnh, người nọ bị đông lạnh đến mức run cả người, nháy mắt đã quên đi lời muốn nói, nhưng bụng vẫn tích một trận oán khí, oán giận nói: “Cái xe ngựa này……”
Chỉ là lời oán giận còn chưa kịp nói xong thì đã bị đồng bạn vội vàng đánh gãy, “Ngươi nhỏ giọng một chút, đây là xe ngựa của Giang gia đấy!”
“Giang gia? Giang gia tại sao lại đến đây?”
“Ai,” đồng bạn thấy hắn không rõ sự việc, liền ngẩng đầu nhìn bốn phía một lát, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Chính là Trạng Nguyên gần đây đến từ Giang gia!”
Người nọ liền minh bạch, không ngừng nói lời cảm tạ với đồng bạn. Giang gia này, hiện tại đã xưng bá Giang Châu, không ai dám chọc, đúng là không thể tuỳ tiện nói ra được.
Đồng bạn lắc lắc đầu, thở dài nói: “Giang gia này, vốn dĩ không phải như vậy……”
Nói không xa thì vào một năm trước, Giang gia hoàn toàn bất đồng với hiện tại, Giang gia sau khi nhị gia cầm quyền thì tác phong hành sự liền thay đổi, trở nên lạnh nhạt, bất cận nhân tình hơn hẵn.
Trước kia Giang gia được lão gia đại gia cầm quyền, đại gia luôn thích làm việc thiện, là người hiền lành, danh tiếng ở Giang Châu vô cùng tốt, đáng tiếc lại đi sớm, lưu lại cô nhi quả phụ, không biết sẽ bị vị nhị gia kia tra tấn thành bộ dáng gì.
Mưa to giàn giụa, người xung quanh đều vội vàng lên đường, rất ít người chú ý tới rằng trong một chiếc xe ngựa chạy nhanh kia lại không có ai điều khiển cả.
Giang Mạch ngồi ở trong xe ngựa, một bên dùng thần thức khống chế xe ngựa di chuyển, một bên lật xem tư liệu thế giới được hệ thống truyền tới trong đầu.
Giang Mạch không phải là người của thế giới này, mà hắn đến từ Huyền Thanh giới, là nhân ngư có một nửa huyết mạch thần long, sau khi độ kiếp thất bại thì lại bị hệ thống cưỡng ép trói định đến vô số thế giới khác nhau sắm vai pháo hôi, là loại người hy sinh mạng sống cho nhân vật chính.
Trải qua 99 thế giới, hắn rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của hệ thống. Sau khi xảy ra một cuộc ẩu đả, hắn đã thành công mạt sát được ý chí của hệ thống, thoát khỏi giam cầm của Thiên Đạo.
Hiện tại hệ thống đã bị hắn cải tạo lại, bây giờ cũng chỉ là một đạo cụ công năng cường đại. Vì để tránh né sự đuổi bắt của Thiên Đạo, hắn liền tiến vào một thế giới mà năng lực theo dõi của Thiên Đạo kém nhất.
Chủ nhân của thân thể này cũng kêu là Giang Mạch, là nhi tử duy nhất của gia chủ Giang gia đời trước. Bởi vì là con trai độc nhất, lại là đứa con được sinh ra lúc tuổi già, nên từ nhỏ nguyên chủ đã bị sủng đến vô thiên, tính cách thập phần đơn thuần.
Phụ thân của nguyên chủ Giang Hạc có rất nhiều sinh ý, cố tình nguyên chủ lại không có hứng thú với nó, nên phụ thân nguyên chủ cũng không ép hắn học, chỉ nghĩ chờ nhi tử lớn thêm một chút lại dạy, nhưng ông lại không nghĩ rằng mình sẽ chết thảm tha hương, vĩnh viễn cũng không đợi được nhi tử trưởng thành.
Sau khi Giang Hạc chết, nguyên chủ cũng chỉ mới 17 tuổi, mẫu thân bởi vì cái chết của phụ thân mà lâm bệnh nặng không dậy nổi, chưa đến mấy ngày đã ly thế, nguyên chủ chịu đả kích lớn, cả ngày mơ màng hồ đồ, ngay lúc này Giáng Hàm Dư tiến vào sinh hoạt của nguyên chủ.
Giang Hàm Dư là vai chính của thế giới này, là nhi tử lưu lạc bên ngoài của Giang gia nhị gia Giang Kính, vào lúc 17 tuổi khi Giang Kính mới tiếp nhận Giang gia, hắn đã trở về, nhưng Giang Hàm Dư lại không lấy thân phận nhi tử của Giang Kính, mà lại lấy thân phận con nuôi của phụ thân nguyên chủ Giang Hạc tiến vào.
Vừa mới bắt đầu, Giang Hàm Dư vẫn luôn giả làm một ca ca tốt, là chỗ dựa của nguyên chủ, chiếu cố mọi chuyện, nguyên chủ tính tình vốn đơn thuần, lại đang đứng trong thung lũng của nhân sinh nên không quá mấy ngày liền vô cùng tín nhiệm vị ca ca này.
Không nghĩ tới ngày vui ngắn cũng dễ tàn nhanh, dưới sự trợ giúp của nguyên chủ, Giang Hàm Dư liền mau chóng khống chế được sinh ý mà phụ thân nguyên chủ lưu lại, lên cao trung Trạng Nguyên, lúc này nguyên chủ đã triệt để hết tác dụng.
Giang Hàm Dư vô tâm lại giả bộ thành một ca ca tốt, lo lắng nguyên chủ phát hiện ra nguyên nhân tử vong của cha mẹ, liền lên kế hoạch đuổi nguyên chủ ra khỏi gia môn.
Nguyên chủ không có kỹ năng mưu sinh nào, cố tình lại có một gương mặt đẹp, tính tình lại mềm yếu, bị đuổi ra Giang gia không lâu đã bị một quan lớn coi trọng.
Giang Hàm Dư sợ nguyên chủ bái thượng quan lớn trở về Giang gia, phái người đi gϊếŧ người diệt khẩu, trước khi chết nguyên chủ mới biết được Giang Hàm Dư là Giang Kính nhi tử, cha mẹ chết đều liên quan tới hai người kia.
Mà Giang Hàm Dư lại lấy tài sản của phụ thân nguyên chủ trợ giúp Nhị hoàng tử đoạt ngôi thành công, có tòng long chi công, thuận lợi cướp lấy chưởng gia quyền Giang gia, còn cưới một cô công chúa xinh đẹp, đại lộ thông thuận, sống cả đời mỹ mãn.
Nguyên chủ hy vọng có thể để cho kẻ gϊếŧ hại cha mẹ phải nhận trừng phạt thích đáng, đoạt lại hết thảy mọi thứ thuộc về mình.
Nếu như đã chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, thì tự nhiên hắn sẽ hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, huống hồ hắn đã khó chịu với vai chính lâu rồi.
Mặc cho ai bị tra tấn nhiều như vậy thì phỏng chừng đều sẽ khó chịu.
Hắn lựa thời cơ vô cùng tốt, lúc này cánh chim của vai chính còn chưa mạnh, nguyên chủ cũng chưa bị đuổi ra khỏi gia môn.
Trận mưa to này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thời điểm Giang Mạch tới Giang phủ mưa đã tạnh rồi.
Mà lúc này Giang phủ cũng không yên tĩnh lắm, nguyên nhân là vì chính thê của Giang Kính Dư thị bỗng phát hiện ra thân phận của Giang Hàm Dư.
Kỳ thật bị phát hiện cũng là bình thường, một năm qua, Giang Hàm Dư xem như là đã hoàn toàn nắm giữ sinh ý của phụ thân nguyên chủ, dã tâm của hắn rất lớn nên cũng không chỉ thỏa mãn tại đây, thứ mà hắn muốn chính là toàn bộ Giang gia. Nếu động tâm tư này, thì tự nhiên sẽ có cơ sở để hành động.
Mà Dư thị lại là một nữ nhân tinh tế, sau một phen tìm hiểu, rất mau liền phát hiện ra bí mật của hai người, liên quan đến vấn đề quyền kế thừa, nàng tự nhiên sẽ không thiện bãi cam hưu, hai người ở trong đại sảnh liền cãi nhau.
Thời điểm Giang Mạch trở về là lúc bọn họ cãi nhau lợi hại nhất.
Nhìn thấy Giang Mạch tiến vào, hai người phải tạm thời ngừng chiến, Dư thị vì nhi tử có thể không quan tâm, nhưng Giang Kính vẫn cần mặt mũi, trước mặt tiểu bối ầm ĩ là cái dạng gì.
“Tiểu Mạch, sao chỉ có mình người trở lại, Hàm Dư đâu?”
Mặc kệ trong lòng Giang Kính suy nghĩ gì, chỉ từ biểu hiện của hắn cũng đã thấy đây là thúc thúc quan tâm tới con cháu rất tốt, cũng khó trách nguyên chủ cực kỳ tín nhiệm nhị gia, cũng không bố trí phòng vệ.
“Hắn còn đang dự tiệc.” Giang Mạch thong thả ung dung xoa xoa cổ tay áo, nói: “Ta hiện giờ cũng đã qua mười tám, là thời điểm được tiếp nhận sinh ý của phụ thân.”
Biểu hiện từ ái của Giang Kính nháy mắt không duy trì nỗi nữa, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không đợi hắn nói tiếp, Giang Mạch đã ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Ta không phải là đang thương lượng với người, mà là thông báo với các ngươi, chờ Giang Hàm Dư trở về……”
Hắn tạm dừng một chút, tựa hồ là nhớ tới cái gì đó, tiếp tục nói, “A, đúng rồi, Giang Hàm Dư hiện tại đã là cao trung Trạng Nguyên, chắc hẳn sẽ chướng mắt sinh ý nhỏ này của nhà ta.”
Mặc kệ lời mình nói sẽ nhấc lên bao nhiêu sóng gió to lớn, nói xong Giang Mạch liền xoay người rời đi.
Giang Kính nhìn bóng dáng rời đi của Giang Mạch, hận đến nghiến răng nhưng lại không có biện pháp nào, hắn biết rằng câu nói cuối cùng kia là đang cảnh cáo hắn.
Giang Hàm Dư hiện tại là tân Trạng Nguyên lang, nên trên người không thể có bất luận vết nhơ nào. Nếu trên lưng gánh tội danh lấy tài sản của dưỡng phụ thì tiền đồ của hắn liền sẽ bị huỷ hoại.
Giang gia thật vất vả mới có một Trạng Nguyên nên cũng luyến tiếc hắn bị huỷ bỏ.