Truyền Kỳ Thế Tử

Chương 6: Tin tức lan rộng

Sáng hôm sau.

Tiết trời lúc này có chút dịu nhẹ nhờ vào ánh nắng sớm nhẹ soi rọi nhiều nơi. Bên ngoài Thiên gia trang có thể nghe rõ được tiếng người rao bán hàng quán, còn có tiếng mọi người đang trò chuyện to nhỏ đầy đủ các chủ đề khác nhau.

Diệp Ninh sau một đêm trằn trọc khó ngủ buộc phải thức dậy sớm, đôi mắt có chút mệt mỏi ẩn hiện, được Trác Linh hầu hạ rửa mặt thay đổi y phục xong xuôi. Diệp Ninh dặn dò đôi chút chuẩn bị hành trang sớm quay trở về, cũng không thể mãi ở đây. Diệp Ninh không muốn làm phiền đến người khác, dù hai huynh muội kia đối đãi với nàng thực sự rất tốt, đêm qua nghe nàng muốn sớm rời đi một mực níu giữ nhưng vẫn là không thay đổi được ý định của Diệp Ninh.

"Bạch công tử đây là một chút lòng thành của huynh muội chúng ta, chỉ là trà và lương thực đi đường mong huynh đừng từ chối". Thiên Trọng và Thiên Khinh Linh đưa Diệp Ninh đến cửa chính, lại sắp xếp hạ nhân đặt vài vật dụng lên xe ngựa của nàng.

Đêm qua hàn thuyên cùng Diệp Ninh một hồi, Thiên Trọng cảm thấy rất thích người bằng hữu này. Muốn giữ Diệp Ninh lại lâu hơn, nhưng nàng nói có việc quan trọng cần làm, Thiên Trọng phỏng đoán hẳn là Diệp Ninh nôn nóng sớm gặp mặt hôn thê của mình nên gấp rút lên đường như vậy.

Quả là một mảnh chung tình!

"Đa tạ, cũng không còn sớm chúng ta cũng đi đây" Diệp Ninh cũng không từ chối, đưa tay cáo biệt.

"Bạch ca ca khi nào lại đến đây nhớ lại ghé Thiên gia trang chúng ta a" Thiên Khinh Linh có chút tiếc nuối nói vọng sau lưng Diệp Ninh.

Chỉ thấy bóng lưng Diệp Ninh xoay lưng giơ tay đáp ứng "Nhất định!".

Xe ngựa chậm rãi di chuyển.

Ánh mắt hai người đứng từ phía sau liên tục dõi theo.

Thiên Trọng thở dài "Người cũng đi rồi, muội muội nếu để ý người ta như vậy vì sao đêm qua không nói ra".

"Nói ra thì sao, huynh ấy cũng đã có người trong lòng" Thiên Khinh Linh gượng cười, lắc đầu nói "Ca ca muội cảm thấy Bạch công tử rất đặc biệt, rất xứng đôi với nàng ta".

"Thật ngốc, bất quá ta cũng cảm thấy vậy" Thiên Trọng xoa đầu Thiên Khinh Linh bật cười nhẹ.

Thiên Khinh Linh xoay người bước vào trong, nghiêng góc mặt nói "Chẳng phải huynh cũng như vậy sao".

"Đúng thật là...không gì giấu được muội". Thiên Trọng bất đắc dĩ cười cười khi bị vạch trần, việc Thiên Trọng trong lòng ngưỡng mộ Thương chưởng môn từ lâu luôn được y chôn giấu, vậy mà vẫn không thể giấu được muội muội ruột thịt của mình.

***

"Nhìn trời nhiều mây đen thế này chỉ sợ chốc nữa sẽ có mưa".

Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo chút không vui, phân nửa là gấp gáp. Quả nhiên như nàng nói, nửa canh giờ sau thực sự đã có trận mưa to.

Mưa rơi tí tách, lại lâu như tơ, nhất thời không biết khi nào tạnh.

Nhưng cũng không vì vậy mà Diệp Ninh chịu ngừng chân, xe ngựa vẫn một lối quay trở lại đèo cũ.

"Oành" một tiếng khiến cả Diệp Ninh và Trác Linh muốn nảy tim ra ngoài. Tiếng sấm vang rền đến chói tai, không hiểu vì sao trong lòng Diệp Ninh luôn cảm thấy bất an, bồn chồn kỳ lạ.

Linh tính mách bảo cho Diệp Ninh biết nàng nên sớm rời khỏi nơi này.

"Chuyện gì, tại sao ngừng lại?" Diệp Ninh thấy xe ngựa không di chuyển nữa, nhìn sang Trác Linh ra hiệu xem thử.

"Thiếu gia đây..." Trác Linh vừa bước ra ngoài, đã thấy đường đèo đã bị đá lớn trên núi che lấp không thể đi qua được.

Thiên a không lẽ là ý trời bắt ta quay trở lại, Diệp Ninh nói trong lòng. Hiện giờ mưa nặng hạt lại thêm đá lỡ, rõ là con đường này không an toàn. Nếu bây giờ bất chấp vượt qua thực rất nguy hiểm.

Diệp Ninh thở dài giọng đầy u oán "Quay trở lại đi".

Cũng không phải không còn đường quay lại chỉ là con đường kia lại khá xa, mã phu đánh xe quay về nhìn thấy Thanh Sơn Trấn liền tiến vào. Đi đường dài bụng cũng sớm rỗng, Diệp Ninh ra lệnh tạm dừng chân ở tửu lâu dùng bữa cũng là đợi cơn mưa này trôi qua.

Vừa bước chân vào tửu lâu, không khí đang rôm rả bỗng trầm lặng.

"Là hắn sao?" Giọng nam nhân nói nhỏ bên tai người đối diện, ánh mắt dò xét đến Diệp Ninh.

Trác Linh đã sớm phát giác những ánh mắt kỳ lạ kia đến người chủ tử của nàng. Toàn thân đã có phòng bị.

Diệp Ninh vẫn vô tư ngồi xuống bàn lớn rót một ngụm trà nóng uống. Không quên dặn dò tiểu nhị mang các món ăn ngon nhất đến, nhìn sang Trác Linh nét mặt căng thẳng Diệp Ninh chống cằm "Ngươi bị làm sao, từ sáng nay đã liên tục cau mày như vậy".

"Thế...Thiếu gia nơi này thật kỳ lạ, những người ở đây từ nãy giờ luôn nhìn chúng ta" Trác Linh nhỏ giọng, ánh mắt vẫn đảo một vòng khắp tửu lâu. Mỗi người ngồi bên trong này hẳn cũng là đang tạm tránh cơn mưa kia, nhưng khí tức trên người chúng dường như đều có võ công, trên tay người thì cầm kiếm kẻ thì cầm đao.

Còn có ánh mắt đang thăm dò đến hai nàng rõ là lộ ra vẻ ghen tức.

Diệp Ninh giờ mới cảm thấy tấm lưng có chút ớn lạnh, đúng là có vô số cặp mắt đang đặt phía sau nàng.

Mưa vẫn còn rơi, từng đợt từng đợt trút xuống.

So với trận mưa bên ngoài, không khí trong tửu lâu lạnh hơn nhiều phần.

"Nghe nói hôn phu của Thương chưởng môn đã đến đây, vẻ ngoài phong nhã tư thái hơn người. Ta thật không rõ võ công của hắn có tương đồng với bề ngoài hay không".

"Hôn phu của Thương chưởng môn? Ngươi là đang bịa đặt à, trước giờ ta chưa từng nghe nói tới". Hai tên nam nhân vừa bước chân vào, mở nón che mưa xuống đặt bên ghế, trên miệng không ngừng nói.

Nam nhân bên cạnh khẳng định lại.

"Ngươi không tin nhưng đó là sự thật, người cũng đến đây rồi".

"Khốn kiếp! Ta không tin, Thương chưởng môn làm sao có thể có hôn phu. Nàng là của ta!" Hắn tức giận đập bàn hét lớn.

Câu nói này vô tình kích nộ rất nhiều người bên trong tửu lâu, ai nấy cũng cầm đao mắng đến hắn "Chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi nghĩ ngươi là ai? Thương chưởng môn chính là của ta".

"Ngươi nói cái gì....?" Lại thêm một tên khác lên tiếng.

Mặc kệ âm thanh cãi nhau kịch liệt bên trong tửu lâu, mặc kệ bên ngoài mưa đã tạnh hay chưa. Diệp Ninh và Trác Linh luồn lách trốn ra khỏi, nhanh chân vào xe ngựa bên ngoài thúc mã phu đi nhanh.

Trong lòng Diệp Ninh than thở một tiếng. Rốt cuộc là kẻ nào đã tung tin đồn ác miệng này ra bên ngoài. Diệp Ninh ngẫm lại đêm trước rõ là chỉ có năm người kia, Thiên Trọng và Thiên Khinh Linh chắc chắn sẽ không làm vậy, nếu vậy chỉ còn ba kẻ hái hoa kia.

Diệp Ninh cau mày mắng chửi liên tục.

"Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải đi đâu?".

"Còn đi đâu nữa, phải mau ra khỏi nơi này. Ta không muốn bị đám người võ lâm giang hồ gì đó chém chết vì một nữ nhân".

Trác Linh cũng không dám nói thêm, người ta nói không sai hoạ đều từ miệng mà ra. Thật không biết sau lần này thế tử nhà nàng có rút ra được bài học nào không.

Rừng trúc - Hoa Sơn Phái.

Thân ảnh bạch y nữ tử đang luyện kiếm, một chiêu lại một chiêu linh hoạt cắt đứt từng chiếc lá rơi rụng, hàn quang sắc bén loé lên liên tục. Nàng từ sớm đã ở đây luyện võ, đâm thẳng đến thân trúc trước mặt mũi kiếm phát ra tia sáng lạnh lùng.

"Chưởng môn" Thập Nhất cung kính.

Thương Thanh Tuyết thu kiếm ra sau lưng, chậm rãi nói "Thế nào rồi".

"Tin đồn kia như diều gặp gió rất nhanh đã lan rộng khắp nơi" Thập Nhất trầm ngâm một chút lại nói "Còn có kẻ đó hiện giờ đã rời khỏi Thiên Gia Trang, đang chạy đông chạy tây tìm cách rời khỏi".

Vừa dứt câu Thập Nhất lén nhìn sắc mặt của Thương Thanh Tuyết, thấy nàng khoé môi cong nhẹ lên khiến Thập Nhất lòng sửng sốt. Chưởng môn nhân lạnh lùng của Hoa Sơn phái đang cười?

"Chưởng môn?".

"Ngươi điều người bên dưới núi tạm thời trở lại đây". Thương Thanh Tuyết ngữ khí đều đều, ánh mắt trong trẻo nhìn xa xa.

Thập Nhất lập tức tuân mệnh rời khỏi.

Bạch Phong Tịch phải không, đừng khiến ta thất vọng. Thương Thanh Tuyết nhớ lại.