Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 50: Đây là người yêu của tôi 3

Tất cả mọi người thấy Tiền Tương Dương thật sự nổi giận rồi, vội vã rụt cổ quay về nhà.

Lưu Tam Côn cũng ở trong đám người đó.

Gã đảo tròng mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Tần Thanh Man trong sân nhà, một hồi lại quay đầu nhìn cái sân nhỏ nhà Tần Lỗi, cuối cùng tâm trạng nặng nề đi về nhà với đám người kia.

Nhà của gã chỉ có bốn bức tường, đó là căn nhà gỗ nhỏ xíu mà cha mẹ gã để lại.

Nếu không phải cha mẹ gã chết hết, Lưu Tam Côn anh ta ba mươi hai tuổi đầu cũng không sống cuộc sống khổ sở thế này, khó khăn đến mức ngay cả vợ cũng không cưới được.

Lưu Tam Côn nhớ lại chuyện nghe được trong sân nhà Tần Lỗi, đầu óc liên tục chuyển động.

Trước đây, gã cũng từng để ý đến Tần Thanh Man, dù sao cha mẹ của đối phương không còn, gia cảnh hai nhà cũng không khác biệt lắm, nếu không phải gã ghét bỏ Sở Sở chỉ biết ăn không biết làm thì đã sớm mời bà mối đến hỏi cưới Tần Thanh Man rồi.

Kết quả vừa do dự một cái liền do dự đến ngày cuộc sống của Tần Thanh Man càng ngày càng tươi sáng.

Lưu Tam Côn nhớ đến hai con ngỗng mập mạp trong nhà họ Tần hồi nãy, gã cũng biết cuộc sống nhà Tần Thanh Man đã tốt hơn không ít, gã thấy Tần Thanh Man sống tốt như thế cũng không chê Sở Sở nữa, quyết định mấy ngày nữa sẽ mời bà mối qua nhà họ Tần hỏi cưới.

Lưu Tam Côn đánh một giấc mơ đẹp ở nhà, còn Tần Thanh Man thì đang vội vã về nhà với Vệ Lăng.

Mùa đông ở Đông Bắc trời tối sớm, chưa đến bốn giờ sắc trời đã bắt đầu tối lại, Tần Thanh Man nhìn thấy sắp đến đồn Kháo Sơn dưới chân núi rồi, ngại ngùng nhờ Vệ Lăng đưa mình về nhà.

Mà lúc này, họ đang đứng tại một nơi có thể tách ra tốt nhất.

Bên trái là đi đồn Kháo Sơn, đi bên phải là khu đóng quân.

"Đồng chí Vệ, đó chính là đồn Kháo Sơn, cảm ơn anh đã đưa tôi xuống núi." Tần Thanh Man ngồi trên lưng ngựa chỉ về đồn Kháo Sơn giới thiệu cho Vệ Lăng, đồng thời chuẩn bị xuống ngựa.

"Để tôi đưa cô về."

Vệ Lăng ngăn cản Tần Thanh Man xuống ngựa, trời đổ tuyết lớn thế này, cưỡi ngựa chắc chắn nhanh hơn đi bộ.

Không có hắn đưa về thì chắc đến tối Tần Thanh Man mới có thể đến đồn, để hắn đưa thì chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi rồi.

Tần Thanh Man được Vệ Lăng hộ tống cả đường đi rồi, làm sao không biết ngại làm phiền người ta nữa chứ, cô vội khách sáo từ chối khéo: "Đồng Chí Vệ, quân doanh càng xa hơn, trời tối không dễ đi, anh thật sự không cần đưa tôi nữa, ở đây cách sơn đồn rất gần, không có động vật nguy hiểm đâu."

Vệ Lăng im lặng.

Trên đường đi, hắn đã nghĩ sẵn trong đầu mình, nhưng tới giờ hắn vẫn không nghĩ ra làm sao mở miệng.

"Đồng... Đồng chí Vệ?"

Tần Thanh Man không nghe Vệ Lăng ừ hử gì, cũng hơi lo lắng.

Hôm nay cô gặp nạn trên núi, làm trì hoãn về muộn như vậy không biết đám người Chu Hồng Hà kia về nói gì với Sở Sở, nếu như Sở Sở lo lắng tự đi tìm cô thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Giọng Tần Thanh Man kéo hồn Vệ Lăng về, hắn cảm nhận sức nặng trên vai mình, chợt nói: "Đồng chí Tần, con lợn rừng này cũng có một nửa công lao của cô, tôi phải chia cho cô một nửa mới phải."

Ừng ực!

Yết hầu của Tần Thanh Man vô thức trượt lên xuống.

Cô đã sớm thèm thuồng con lợn rừng này rồi, con lợn lớn như thế ắt sẽ rất nhiều thịt, đủ cho cô với Sở Sở bổ sung dinh dưỡng một quãng thời gian dài.

Nhưng cô cũng biết con lợn rừng này chết trong tay Vệ Lăng, là chiến lợi phẩm của đối phương, thậm chí mạng nhỏ của cô cũng nhờ đối phương cứu, sao cô không biết xấu hổ mà đòi chia thịt, mình không đề nghị nhưng lúc này Vệ Lăng tự động chia thịt thì Tần Thanh Man vẫn động lòng.

Vô cùng động lòng.

Cái thời đại này phải muốn mua cái gì cũng phải dùng phiếu định mức, ăn bữa thịt cũng khó khăn, dân quê càng khó khăn hơn.

Tần Thanh Man im lặng cũng chứng minh đang bị lay động, Vệ Lăng thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên mông ngựa, con ngựa đã vô cùng ăn ý với hắn từ lâu tiếp tục đi đến đồn Kháo Sơn, cứ như vậy, không chỉ hóa giải được sự lúng túng của Tần Thanh Man mà cũng làm cho Vệ Lăng có lý do tiếp tục đi cùng cô.

Đến lúc này, Tần Thanh Man cũng không sĩ diện hảo nữa mà suy nghĩ một đỗi, chân thành nói cảm ơn hắn: "Đồng chí Vệ, đúng là nhà tôi rất cần thịt để bồi bổ, tôi không khách sáo với anh nữa, nhưng nhà tôi không có tiền, không có phiếu mua bán định mức để đổi, nhưng tay nghề nấu ăn của tôi rất khá, sau này nếu anh rảnh thì cứ đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ nấu cho anh ăn."

Câu nói này có thể nói là lời cảm ơn chất phác của người nông dân.

Đưa một nửa con heo đổi lại được người trong lòng mình thích nấu cơm cho ăn, Vệ Lăng cảm thấy rất thỏa mãn: "Được."

Vào lúc Tần Thanh Man không thấy, khóe môi của hắn hơi cong lên.

Tâm trạng rất tốt.