Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 42: Cuộc gặp lãng mạn đẫm máu 3

Nó đang vô cùng hung tàn và chắc chắn là sẽ không thể nào dễ dàng tha cho Tần Thanh Man, người đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó.

Đôi mắt nhỏ không chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Thanh Man mà còn xoay tròn chuyển động. Xem ra đầu óc của con vật to lớn này không hề ngu đần như thân hình của nó.

Thật ra Tần Thanh Man cũng không thể chịu nổi khi cứ bị đuổi theo mãi như vậy.

Công cụ trên tay với dưới chân đều là chắp vá tạm thời, cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Răng rắc!

Nhà đã dột lại còn gặp cảnh mưa suốt đêm, theo tiếng răng rắc vô cùng rõ ràng, Tần Thanh Man té bịch một cái xuống đất.

Cây gậy trượt tuyết xù xì trong tay cô đã bị gãy.

“Hừ hừ ——” Lợn rừng đuổi sát sau lưng nhìn thấy Tần Thanh Man ngã liền hưng phấn tăng tốc chạy nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn.

Lợn rừng lao nhanh tới, Tần Thanh Man nửa người trên vừa mới bò lên được, còn chưa kịp lau tuyết trên mặt đã lại có bọt tuyết cùng với một cơn gió mạnh ập tới. Trong tầm nhìn mờ mờ, Tần Thanh Man bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cô không ngờ tới vận mệnh xuyên sách của mình lại ngắn ngủi như vậy.

Chỉ tiếc là Sở Sở vẫn còn đang chờ mình trong nhà, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, còn không chăm sóc được cho bản thân, cũng không biết có thể bình an lớn lên được hay không nữa, chỉ hy vọng bí thư đại đội có thể chăm sóc đứa trẻ đáng thương kia nhiều hơn một chút.

“Ầm!”

Tiếng va đập nặng nề vang lên, lợn rừng không đâm phải mình như trong dự kiến của Tần Thanh Man mà phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, theo âm thanh nặng nề kia, thân thể to lớn của nó cũng ầm ầm ngã xuống đất.

Đón lấy ánh mặt trời, bọt tuyết dính trên lông mi Tần Thanh Man tan đi, cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang đi về phía mình.

Gương mặt đó từ mờ ảo dần rõ ràng hơn, và cuối cùng là vô cùng rõ ràng.

Là Vệ Lăng.

Cô đã từng có duyên gặp Vệ Lăng một lần tại tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn.

Vệ Lăng lúc này khí thế lạnh thấu xương, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng vươn bàn tay to lớn về phía Tần Thanh Man, “Đồng chí có bị thương không?”

“Không… Không bị.”

Ánh mắt Tần Thanh Man chuyển từ trên mặt Vệ Lăng xuống tay anh, bàn tay đầy máu khiến cô tự nhiên rùng mình một cái.

Vẻ mặt Vệ Lăng cứng lại, định duỗi tay khác ra cho Tần Thanh Man vịn thì Tần Thanh Man đã cần lấy bàn tay đầy máu của anh, một lớn một nhỏ, một sạch sẽ, một đẫm máu, tạo nên sự tương phải rõ ràng.

Vào lúc Tần Thanh Man được Vệ Lăng đỡ lên, Sở Sở đang ở đồn Kháo Sơn cũng gặp phải phiền toái.

Vào lúc cậu đang ở nhà vui vẻ chơi với hai bé ngỗng thì cửa sân nhà cậu bị người ta gõ mạnh. Sở dĩ bị gõ như vậy là vì trước khi lên núi Tần Thanh Man đã bảo Sở Sở khóa cổng lại.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Sở vui vẻ mở cửa ra nhìn qua.

Cậu tưởng là chị về.

Kết quả người đứng ngoài cửa là ba chị em Tần Thải Vân.

“Sở Sở mở cửa.” Tần Kiến Minh không nhịn được gọi Sở Sở.

“Anh Kiến Minh làm gì thế, chị của em không ở nhà, có việc gì anh chị cứ chờ chị em về rồi nói.” Sở Sở cũng không muốn mở cửa cho ông anh họ này, cái vẻ mặt đầy bất mãn của đối phương kia, vừa nhìn là biết định gây phiền toái cho mình đây mà.

“Bảo mày mở cửa thì cứ mở cửa đi, nói nhảm lắm thế làm gì, nhanh lên, mở cửa.” Trời đang rất lạnh, tính tình Tần Kiến Quân, người nắm tay nhét vào trong tay áo, vốn nóng nảy, thấy Sở Sở cứ hỏi lung tung này kia thì lại càng không kiên nhẫn, vẻ mặt đối với đứa trẻ vô cùng khó coi.

“Ầm!”

Câu trả lời dành cho ba chị em Tần Kiến Quân chính là tiếng đóng cửa thật mạnh của Sở Sở.

Tần Thải Vân:… Đứa trẻ này đúng là cứng cáp rồi!