Cánh rừng mà mấy người Tần Thanh Man hành động tụ tập đủ các loại quả hạch và cây cối, tại nơi đây mùa đông dài đằng đằng thỉnh thoảng có vài động vật không ngủ đông tới tìm kiếm quả rơi trên tuyết, cô chính là muốn tìm dấu vết những con thú lớn để lại.
Nguyên chủ chết ngoại trừ do bản thân nhu nhược, cũng còn do đám người Chu Hồng Hà lòng tham không đáy.
Nếu không phải do người này kéo dài không chịu trả lại đồ cho nguyên chủ, nguyên chủ cũng sẽ không chết đi một cách im hơi lặng tiếng như thế, Tần Thanh Man vốn tiếp nhận thân thể của nguyên chủ liền quyết định báo thù cho nguyên chủ, lúc này nhìn thấy mấy người Chu Hồng Hà tham lam như vậy, cô rút cuộc đã hạ quyết tâm.
Có một số thù vẫn phải dùng máu để trả.
Nhân lúc mấy người Chu Hồng Hà leo lên cây để móc hốc cây, Tần Thanh Man nhanh chóng đi ra xa, cho dù tuyết đọng đã không qua đầu gối cũng không ngừng lại, cô vừa đi vừa nhạy bén nghe động tĩnh xung quanh.
Bây giờ thứ cô muốn tránh là người chứ không phải động vật.
Mười mấy phút sau, Tần Thanh Man ngừng lại, quay đầu nhìn một cái.
Cô tin tưởng không bao lâu nữa mấy người Chu Hồng Hà lại có thể đuổi kịp lần nữa, nhưng lúc này cô lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Bởi vì cô nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.
Nhìn thoáng qua túi vải trong tay, Tần Thanh Man đem tất cả quả hạch trong túi đổ hết lên mặt tuyết, những quả hạch vừa mới cầm trong tay cũng được cô rải xuống mặt đất trong suốt mười mấy phút đi bộ.
Chuẩn bị xong bẫy, Tần Thanh Man nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Tuyết đọng rất sâu, cũng không dễ đi, lúc này trán Tần Thanh Man đã sớm đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn kiên định cất bước rời đi.
Tần Thanh Man rời đi chưa đến năm phút đồng hồ, một bóng đen với động tác linh hoạt đi tới vị trí cô vừa rải quả hạch, sau đó vùi đầu ăn mãnh liệt, vừa ăn vừa vui vẻ kêu hừ hừ.
“Đi nào, chúng ta mau đuổi theo, đừng để cho nha đầu Thanh Mạn kia ăn một mình.” Chu Hồng Hà kêu hai chị em dâu cùng em chồng đuổi theo, được lợi ích, bà ta lại còn nhớ đến số quả hạch trong túi Tần Thanh Man.
Đây là định hút máu đến cùng.
“Vẫn là chị dâu hai thông minh.” Diêu Xuân Anh khen tặng Chu Hồng Hà một câu.
“May mắn chị dâu hai nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu không chúng ta đi đào mấy cái hốc cây năm ngoái cũng phí công sức, đi theo con nhóc Thanh Mạn là biện pháp tốt, đi, chúng ta đi nhanh lên, sớm chia đều với Thanh Man.”
Đều nói không phải người một nhà thì không vào một cửa, có thể cùng Chu Hồng Hà cá mè một lứa với nhau, hai chị em dâu cùng em chồng của Chu Hồng Hà cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, dấu chân Tần Thanh Man đi qua vô cùng rõ ràng, mấy người Chu Hồng Hà đuổi theo cũng vô cùng vui vẻ.
Vì không muốn cho Tần Thanh Man cảnh giác, lần này mấy người đều ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Đi một hồi lâu, Chu Hồng Hà đi ở phía trước đột nhiên dừng bước nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người nghe được âm thanh gì không?”
“Âm thanh gì, không phải âm thanh tuyết rơi từ trên cây xuống sao?”
Tần Hương kinh ngạc nhìn về phía Chu Hồng Hà.
Nơi này của bọn họ mùa đông hàng năm tuyết đều lớn, trên mặt đất, trên cây đều là tuyết đọng thật dày, đi lại trong rừng thường xuyên có thể nghe được tuyết đọng từ cành cây ép cong rơi xuống, những âm thanh này ở trong núi rừng là hết sức bình thường.
“Không phải, không phải tiếng tuyết rơi.”
Vẻ mặt Chu Hồng Hà trở nên khẩn trương, lỗ tai của bà ta vô cùng nhanh nhạy, cực kỳ tin tưởng vào thính giác của mình.
Nghe Chu Hồng Hà nói vậy, khuôn mặt những người khác cũng vô cùng khẩn trương, trong núi nếu như không phải tiếng người, cũng không phải tiếng tuyết đọng rơi xuống, vậy chỉ có thể chính là tiếng động vật.
“Nếu không, chúng ta gọi bí thư đi?”
Tần Hương trừng mắt đánh giá bốn phía, tuy rằng vẫn không nhìn ra có điều gì bất thường nhưng trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm.
Trong lúc lo sợ bất an, bà ta muốn triệu tập thôn dân, nhiều người thì động vật gì cũng không sợ.
“Đừng kêu.”
Lý Mỹ Na liền ngăn cản Tần Hương đầu tiên, trong núi rừng nếu như gặp được động vật, âm thanh ngược lại sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương, nếu là động vật hung tàn, đừng nói là mấy người, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn cản được.
Nuốt nước miếng trong miệng do khẩn trương mà tiết ra, tất cả mọi người đều đánh trống lui quân.
“Lui đi.”
Chu Hồng Hà trải qua nhiều lần suy tính vẫn quyết định không đi tới nữa, so với lương thực, mạng sống quan trọng hơn.
“Lui.”
Mấy người Tần Hương cũng coi như là tin tưởng vào phán đoán của Chu Hồng Hà, bọn họ cẩn thận từng li từng tí chen cùng một chỗ, từng bước lui về phía sau.
Không nhìn thấy gì, cũng không thể quay đầu bỏ chạy, phải đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng.