Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 35: Thế tử Quốc Công không muốn cưới vợ 1

Kiếp trước, Vệ Lăng là thế tử Quốc Công, chưa hiểu gì đã bị xuyên qua một thế giới ngoài sức tưởng tượng này, hắn phải mất một đoạn thời gian rất dài để tiếp thu nó. Sau một năm, hắn tích cực học tập và tích lũy kinh nghiệm mới tiếp nhận được hết các kiến thức ở thế giới này, do tính im lặng ít nói cho nên hắn không bị lộ.

Nếu cưới vợ về, hắn không biết bản thân có thể tiếp tục giữ được bí mật này nữa hay không.

Lúc trước, hắn xin điều động ra biên cương cũng vì muốn tránh người nhà của thân xác này, người nhà với nhau chắc chắn hiểu rõ tính cách của mỗi người, cho nên sau khi nhận được ký ức của chủ nhân cũ, hắn vội vã chạy trốn, cuối cùng chạy trốn một năm trời, đang sống cuộc sống an nhàn thoải mái thì người nhà lại sắp xếp người yêu cho hắn.

Đó là một người con gái có tri thức ở thủ đô, được cử đến biên cương chi viện.

Tuy trước khi xuyên qua đây, chắc chắn hôn sự của hắn cũng sẽ bị người nhà sắp xếp, nhưng dưới ảnh hưởng của các kiến thức và tư tưởng tiên tiến một năm qua, Vệ Lăng lại không muốn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ nữa, hắn không muốn để bí mật của mình bị lộ, cũng không muốn cưới một người con gái xa lạ.

Nếu thật sự phải cưới, hắn muốn cưới người mình thích cơ.

Nhưng ở thời đại này, hắn có người phụ nữ mình yêu sao?

Vệ Lăng âm thầm tự hỏi, trong đầu lại xuất hiện một khuôn mặt mềm mỏng nhưng lại mang nét kiên cường, đó là cô gái hắn đã gặp khi ở trong tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn hôm nọ.

Cô gái đó không phải người xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng lại khiến hắn nhớ rất kỹ, bằng trực giác nhạy bén của mình, hắn có thể cảm giác được rằng, trên người cô gái này đang giữ một bí mật, thậm chí nó còn rất thu hút và sâu hơn cả bí mật của hắn.

Sau khi suy nghĩ xong, Vệ Lăng cũng cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại lên núi.

Không khí trên núi lạnh lẽo, rét đến thấu xương làm đầu óc của hắn tỉnh táo hơn hẳn, tuyết trắng đọng trên cây nặng trĩu khiến tâm trạng của hắn cũng sáng suốt hơn.

Sau khi hắn xuyên đến đây, nơi này không phải vương triều phong kiến lúc trước. Tuy thời đại này, con người cũng tôn trọng đạo đức và lòng hiếu thảo nhưng cưới xin rất tự do, chỉ cần hắn không đồng ý thì ngay cả những người thân của cơ thể này cũng không bắt ép hắn cưới được.

Cùng lắm thì hắn sẽ không về Kinh Thành cả đời thôi mà.

Vệ Lăng nhớ lại hình dáng của Kinh Thành bây giờ đã thay đổi, đáy lòng cũng bình tĩnh lại.

Tâm trạng cũng dần dần vui vẻ hơn, nhìn cảnh vật xung quanh cũng càng dễ chịu.

Hắn nghĩ, nếu đã ra khỏi doanh trại rồi thì săn thêm vài con mồi về cho nhà có thêm thức ăn, tuy đoàn quân của hắn có thể tự nuôi lợn tự ăn, nhưng trong doanh trại có rất nhiều binh sĩ, không thể đáp ứng đủ bữa nào cũng có thịt ăn được.

Tướng quân Vệ Lăng võ nghệ cao cường ở kiếp trước bắt đầu phân tích các dấu vết trong đống tuyết.

Hắn muốn săn lợn rừng về...

Bên phía Tần Thanh Man cũng đã đuổi kịp với đội, đây là lần đầu tiên cô lên núi dưới trời tuyết lạnh giá như thế này, gió không thổi, ánh mặt trời cũng rất ấm áp, nhưng vẫn còn khá lạnh, thậm chí đường dưới chân cũng rất khó đi.

Tuyết đóng từng mảng lớn dày cộm, giẫm lên là lún đến bắp chân.

Những người thấp hơn, khi bước đi tuyết có thể lún đến đùi, vì lẽ đó đợt này không cho ai mang trẻ con lên núi.

Tần Thanh Man cố gắng giẫm lên dấu chân tuyết của đội viên đi phía trước, lúc này bước chân mới dễ dàng hơn rất nhiều.

Họ xuất phát từ nơi đóng quân từ bảy giờ sáng, vội vàng đi đến mười giờ, đội phía trước mới dừng lại, Trịnh An Quốc dùng tư cách người dẫn đội nói chuyện với mọi người: "Các đồng chí nữ, chỗ này không còn cách xa nơi đóng quân trên núi của chúng ta nữa đâu, xung quanh đều có cây sồi, cây hạt dẻ cũng nhiều lắm, mọi người đào xung quanh hốc cây lên chắc chắn sẽ nhặt được, thuận tiện để chúng ta xuống núi sớm một chút.

"Biết rồi bí thư, mấy anh yên tâm đi!"

Thím A Vân vẫy tay tạm biệt những đồng chí nam trong nhóm Trịnh An Quốc.

Đi săn khác với việc đào hốc cây tìm hạt, đi săn phải biết phân biệt và tìm được dấu chân, dấu vết của con mồi rồi theo dõi chúng. Một cuộc săn bắn lớn không thể nào kết thúc trong một ngày được, có thể họ sẽ ở lại trên núi đến ba bốn ngày gì đó, sau khi săn được mới xuống núi.