Tần Thanh Man bị lạnh tới tỉnh, toàn thân run rẩy, hàm răng kêu vang ken két mà tỉnh lại. Trong chớp mắt tỉnh táo, cô cho rằng máy sưởi ấm trong nhà hỏng rồi, căn biệt thự to lớn xa hoa 500 mét vuông bị công ty lắp đặt ăn bớt nguyên vật liệu!
Nhưng khi cô mở đôi mắt hoa đào xinh đẹp ra mới biết mình nghĩ sai đến không hợp lẽ thường thế nào.
Vô số tia sáng bé nhỏ xuyên vào từ các góc nhà, căn nhà là nhà gỗ hở bốn phía, bởi vì cửa sổ che bởi mành rơm dày mới làm cho trong nhà vào ban ngày cũng vô cùng tối tăm.
Tần Thanh Man nằm ở trên giường vừa run cầm cập vừa cố gắng chuyển động đầu óc sắp đông cứng.
Cô đã xuyên qua, xuyên vào những năm 70 thiếu thốn vật tư.
Vậy cũng đã đủ thảm, nhưng càng thảm hơn chính là cô vừa không xuyên thành nhân vật chính gọn gàng xinh đẹp, cũng không có bàn tay vàng, mà lại xuyên thành mẹ kế độc ác nhằm tôn lên sự thiện lương của nữ chính sen trắng.
Mẹ kế độc ác!
Ha ha…
Vận mệnh của mẹ kế độc ác là ở dưới sự khuyến khích của người thân nguyên chủ gả cho một người đàn ông có bốn đứa con, người đàn ông là lãnh đạo nhỏ của nông trường quốc doanh, tuổi còn lớn hơn cha nguyên chủ.
Cứ như vậy người đàn ông còn mỗi ngày đề phòng nguyên chủ lén lấy đồ nhà ông ta trợ giúp cho nhà mẹ đẻ, mỗi tháng tính toán chi li chi phí trong nhà đến một xu một cắc, còn keo kiệt hơn vắt cổ chày ra nước.
Bốn đứa nhỏ còn ở trong sự âm thầm cổ vũ của cha mẹ vợ cũ người đàn ông kia, đánh nhau với nguyên chủ, không tới mấy năm nguyên chủ đã rơi vào cái danh mẹ kế ác độc.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ngay khi Tần Thanh Man tiếp nhận nội dung truyện, một trận khóc bé nhỏ giống như tiếng mèo kêu làm cho cô tỉnh táo lại, cô không xốc cái chăn mỏng cứng ngắc lên, mà lần mò ôm thân thể bé nhỏ bên cạnh vào trong l*иg ngực.
Theo thân thể nhỏ bé được ôm vào lòng, tiếng khóc ngừng lại.
Tần Thanh Man rốt cục cũng cảm nhận được chút ấm áp.
"Chị, em lạnh… Lạnh…" Tần Vân Sở năm tuổi run rẩy nhào vào trong lòng Tần Thanh Man.
Đứa nhỏ rất nhỏ, tuy rằng năm tuổi, nhưng cái đầu cũng không khác mấy đứa nhỏ bốn tuổi, đây cũng là nguyên nhân sau khi Tần Thanh Man biết rõ tình trạng của mình lại không có phản cảm với đứa nhỏ.
Thân thể này của cô là người thân duy nhất của đứa nhỏ, nếu như cô không chăm sóc đứa trẻ này, đứa nhỏ ở vùng đất cực hàn như phía bắc này có lẽ sẽ không sống nổi qua một mùa đông.
Cúi đầu, Tần Thanh Man dựa vào tia sáng lọt vào trong phòng, nhìn về phía đứa nhỏ.
Ngũ quan đứa nhỏ rất đẹp, rửa ráy cũng sạch sẽ, chỉ là gò má gầy gò vàng như nghệ, nói rõ dinh dưỡng không đủ.
Bất ngờ xuyên sách đến đây, đầu óc Tần Thanh Man vẫn còn mờ mịt và hò hét loạn xạ bên trong, xuất phát từ bản năng, cô vẫn nhỏ giọng nói với đứa nhỏ rằng: "Sở Sở, em đắp kín chăn, chị đi đốt giường."
Mùa đông ở Đông Bắc nhất định phải đốt giường, không đốt giường thật sự có thể đông chết người.
Mũi của Sở Sở sớm đã bị đông đỏ, cậu bé cẩn thận mà lưu luyến hấp thụ nhiệt độ trên người Tần Thanh Man, nhắc nhở: "Chị, chúng ta không có củi." Lúc nói lời này sắc mặt của đứa nhỏ dường như trắng hơn một chút.
"Nhà chú hai có." Tần Thanh Man biểu hiện có chút hờ hững.
Tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ xong, cô đương nhiên biết tình huống hiện tại của cái nhà này thế nào.
Cha mẹ mới vừa chết trong một năm, nhà họ Tần vốn còn có chút của cải, nhưng bởi vì nguyên chủ yếu đuối sợ phiền phức, bị người thân tới cửa đòi tiền, người người đều có cái cớ thật hay.
Mượn!
Mượn tiền, mượn lương thực, mượn củi gỗ.
Chỉ là có mượn nhưng không có trả.
Nguyên chủ da mặt mỏng, lại không tiện giục đòi, kết quả của người chết còn sĩ diện chính là đổi thành Tần Thanh Man xuyên sách tới.
Tần Thanh Man thậm chí có loại cảm giác, đó chính là nguyên chủ biết mình không thể ra tay thay đổi hiện trạng bèn dứt khoát mang trong lòng quyết tâm chết đi, một ngủ không tỉnh lại, sau đó đổi người!
"Chị, thím hai rất dữ." Sở Sở bị lạnh tỉnh cũng không ngủ tiếp được nữa, không chỉ không ngủ được, cậu bé còn đói bụng đến mức cái bụng kêu lên ùng ục, trước đây mỗi lần đói bụng chỉ cần uống nước ngủ tiếp, nhưng hôm nay cậu bé thật sự không ngủ được.
Dạ dày đã sớm rỗng tuếch ở trong sự tàn phá của dịch dạ dày khó chịu nóng rát như lửa thiêu.