Khi Trình Sơ hết kỳ nghỉ Tết, Phong Nhân Châu lại thấy cô đơn. Đàm Nhiên chuẩn bị chiến lược vẹn toàn rồi mới về nước, quyết định nhanh chóng tham gia vào công ty đá văng đám người bất tài đòi ngồi mát ăn bát vàng kia đi. Cậu ta vừa mới tiếp nhận công việc, bận tối mặt tối mày. Trình Sơ cũng vừa trở lại làm việc, một đống chuyện đủ khiến anh ta bận rộn, chỉ có đám người học đại học bọn họ còn thảnh thơi nghỉ đông.
Hôm nay Phong Nhất Lâm cũng đi học rồi, bọn họ ở nội trú nên buổi tối hôm trước bà Phong đã bảo dì Lưu làm một bữa Mãn Hán toàn tịch phiên bản gia đình. Phong Nhất Lâm thu dọn đồ đạc xong xuống dưới, cô đeo cặp sách đội một cái mũ trắng, buồn bực không vui thúc giục Phong Nhân Châu: “Đi thôi đi thôi.”
Phong Nhân Châu cất di động đi theo cô ra cửa, ở cốp sau có hai chiếc vali lớn, Phong Nhân Châu lầm bầm một câu: “Toàn mang cái gì đâu không.”
Phong Nhất Lâm không nghe thấy, ngồi vào ghế sau.
Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời đã ló dạng, sau khi đến trường xuống xe cảm thấy hơi nắng, Phong Nhân Châu giơ tay lên che ánh nắng mặt trời. Phong Nhất Lâm đeo balo đi ở phía trước, Phong Nhân Châu và tài xế mỗi người kéo một cái vali theo sau.
Phong Nhân Châu đẹp trai, tuổi tác cũng không lớn, kéo vali đi trong trường trung học rất giống đàn anh khóa trên, khiến các nữ sinh liên tục quay đầu nhìn.
Phong Nhất Lâm dừng lại dưới ký túc xá, xoay người rũ mắt mặt ủ mày ê. Phong Nhân Châu phá vỡ bầu không khí nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh mày còn chưa chết.”
Phong Nhất Lâm cũng biết miệng cậu không nhả ra được lời vàng ý ngọc, cắn răng nghiến lợi nói: “Đến nơi rồi, em tự đi lên.”
Phong Nhân Châu ngẩng đầu lên nhìn ký túc xá, ban công đều trống không, không thấy treo quần áo, nghĩ lại hôm nay mới báo danh nhập học nên có lẽ cũng chưa có ai thu dọn gì, bèn hỏi: “Em ở tầng mấy?”
“Tầng bốn.”
Phong Nhân Châu mắt đối mắt với cô, không thể làm gì khác đành cầm lấy vali trên tay tài xế, mỗi tay xách một cái, giả bộ mất kiên nhẫn nói: “Đi đi đi.”
Hôm nay báo danh nhập học có rất nhiều phụ huynh học sinh đưa con em đến trường, các bạn đều đang dọn hành lý vào ký túc xá. Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là Phong Nhân Châu còn rất trẻ, tuổi tác không chênh lệch lắm với bọn họ, Phong Nhất Lâm mới cảm thấy hơi không vui.
Phong Nhân Châu lôi đống hành lý của cô lên hành lang tầng bốn, không vào phòng. Cậu để vali xuống, nghiêng đầu hỏi cô: “Tự mình dọn đồ đạc vào được không đó?”
Phong Nhất Lâm gật đầu, cả đường đi vành mũ của cô càng lúc càng cúi thấp. Phong Nhân Châu vươn tay lấy mũ của cô xuống treo lên balo sau lưng cô, nói: “Có chuyện gì thì gọi điện về nhà, biết chưa?”
Phong Nhất Lâm ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi.”
Phong Nhân Châu vỗ vai cô: “Được rồi, đi đi.”
Trường của Phong Nhất Lâm rất nghiêm, một tháng chỉ được về nhà một lần, ngày nghỉ lễ cũng không nhiều, mỗi lần về đều cãi nhau với Phong Nhân Châu, tranh giành sự cưng chiều của ba mẹ, lần nào cô cũng bị chọc giận đến nghiến răng ken két, nhưng dỗ cũng nhanh.
Phong Nhất Lâm ngẩng đầu lên nhìn cậu, kéo tay cậu nói: “Anh, hôm nào em được nghỉ anh có thể đến đón em không?”
Phong Nhân Châu nhìn cô, từ sau khi bà Phong mang thai, trong lòng cậu luôn muốn có một cô em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng Phong Nhất Lâm căn bản là đối nghịch với cậu, nghịch ngợm, càn quấy còn luôn làm phiền cậu, bình thường chung sống luôn cãi nhau ầm ĩ, đây là lần đầu tiên Phong Nhất Lâm để lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt cậu.
Phong Nhân Châu nở một nụ cười ôn hòa hiếm thấy. Cậu hứa hẹn với Phong Nhất Lâm: “Được, đến lúc đó anh mua bánh ngọt cho.”
Phong Nhất Lâm cuối cùng cũng cười, gật đầu nói: “Được, vậy em vào ký túc xá đây, trên đường anh nhớ chú ý an toàn, bái bai!”
Phong Nhân Châu vẫy tay, Phong Nhất Lâm kéo vali vào phòng, Phong Nhân Châu nhìn bóng lưng của cô biến mất trong tầm mắt, xoay người đi xuống, cùng tài xế rời khỏi trường học.
Tài xế ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Phong Nhân Châu qua kính chiếu hậu, hỏi cậu muốn đi đâu. Phong Nhân Châu liếʍ đôi môi hơi khô, nhớ đến chuyện mấy ngày trước Vệ Thần rủ cậu đi bar chơi nhạc, Phong Nhân Châu thấy hứng thú, báo tên quán bar rồi lấy di động ra nhắn tin cho Vệ Thần.
Phong Nhân Châu: Cậu đang ở bar à? Anh đến xem thử.
Vệ Thần: Vâng, em đang ở bar đâyyyy!!!
Vệ Thần: Anh có muốn hát chính không ạ, còn một tuần nữa mới tựu trường, chán chết đi được, có thể đi hát, một ngày ba trăm.
Phong Nhân Châu: Ba trăm?
Vệ Thần: Anh đẹp trai à, nếu anh ngại ít em có thể móc tiền túi trả thêm cho anh mà, chúng em không tìm được ca sĩ chính ahuhuhuhuhu…
Phong Nhân Châu không trả lời cậu ta, không phải cậu cảm thấy ba trăm hơi ít mà còn cảm thấy rất nhiều. Cậu không phải quý công tử chưa nếm trải sự đời, xe thể thao đồng hồ nổi tiếng đều đã mua, nhưng cậu cũng biết rõ nó đáng giá bao nhiêu. Ngồi trên xe nghỉ ngơi chừng mười phút đã đến nơi, sau khi xuống xe cậu gửi tin nhắn cho Vệ Thần bảo cậu ta ra đón. Vệ Thần nhanh chóng đi ra, gương mặt cậu ta đầy vẻ buồn rầu, thấy Phong Nhân Châu như gặp được cứu tinh. Cậu ta đeo tấm mặt nạ đau khổ kia nói: “Anh đẹp trai ơi, anh cân nhắc đi mà, em thật sự đang khó khăn lắm.”
Phong Nhân Châu thấy biểu cảm khoa trương đến mức buồn cười của cậu ta, suýt nữa không nhịn được cười, nói: “Tôi lười.”
Vệ Thần gan to bằng trời khoác tay lên vai cậu, khoảng thời gian này bọn họ ít gặp mặt, nhưng có buổi diễn là Vệ Thần lại mời cậu đến xem. Mặc dù đây là lần đầu tiên Phong Nhân Châu đến, nhưng liên lạc qua WeChat cũng kéo gần khoảng cách giữa bọn họ không ít.
Vệ Thần mặt dày quấn chặt không buông: “Người biết thanh nhạc em quen chỉ có mỗi anh thôi, anh mau cứu đứa em trai này đi mà.”
Phong Nhân Châu bị cậu ta chọc cười: “Không đúng, chẳng phải cậu cũng có thể hát chính hay sao, cậu không thể vừa đàn vừa hát à?”
Vệ Thần thở dài nói: “Quá mệt, một đêm nhiều bài như vậy vừa đàn vừa hát lại còn phải khuấy động không khí, mệt không chịu nổi.”
Vệ Thần không dám để cậu đứng ngoài cửa đón gió lạnh, dẫn cậu vào quán ngồi cạnh quầy bar. Quán bar vừa mới mở cửa không có mấy người, trong quán vẫn đang phát một bản nhạc cổ điển trầm thấp trang nhã.
Phong Nhân Châu nhìn cậu ta một lúc, nghĩ mình cũng không bận chuyện gì, nói chuyện cũng coi như mềm mỏng hơn: “Anh không hát nhạc heavy metal, quá hại giọng.”
Vệ Thần còn đang nghĩ nên khuyên cậu như thế nào, nghe cậu nói vậy lập tức quay sang nhìn cậu, cảm kích giơ hai tay nắm lấy tay trái của Phong Nhân Châu, nói: “Người anh em thật tri kỷ, sau này có việc gì cần đến họ Vệ em đây cứ nói!”
Phong Nhân Châu: “… Không cần phải vậy.”
Vệ Thần kích động đứng lên, cậu ta cũng mới đi diễn được không lâu, vẫn luôn không tìm được ca sĩ chính phù hợp. Phong Nhân Châu âm sắc tốt lại hát được nhiều thể loại, trước kia Vệ Thần đã muốn dẫn cậu đi diễn chung, nhưng Phong Nhân Châu rất lười, ngày ngày chỉ muốn nằm liệt ở nhà. Vệ Thần nói: “Đi đi đi, em dẫn anh ra sau sân khấu xem thử, chuẩn bị biểu diễn.”
Phong Nhân Châu bị buổi biểu diễn bất ngờ này làm cho kinh ngạc: “Tối nay đã biểu diễn rồi á?”
Vệ Thần vô tội gật đầu: “Ừ.”
Phong Nhân Châu nhếch môi, nói: “Anh còn chưa chuẩn bị.”
Vệ Thần ôm vai cậu, mềm mỏng khuyên giải: “Không phải chuẩn bị gì hết, chúng ta đều là gà mờ đến chơi, anh chỉ cần thoải mái hát tốt là được, không nhớ lời cũng có thể lấy di động ra xem.”
Những lời cậu ta nói cũng là lời thật lòng, bọn họ đều là mấy tay nghiệp dư đến chơi thôi. Phong Nhân Châu đi theo cậu ta ra phía sau sân khấu, trên sô pha có hai người đang nằm ngủ rất say.
Vệ Thần chỉ vào người nhuộm tóc đỏ nói: “Tay trống”, sau đó lại chỉ sang người bên cạnh: “Tay chơi keyboard”, rồi cười híp mắt chỉ vào chính mình: “Tay bass.”
Cậu ta chỉ vào Phong Nhân Châu: “Còn cả ca sĩ hát chính thân yêu của chúng ta.”
Phong Nhân Châu phát hiện thật sự không phải buổi biểu diễn quy mô lớn gì mới thả lỏng, ung dung lười biếng ngồi trên chiếc sô pha nhỏ, nói: “Hát bài gì? Để anh nghe thử.”
Vệ Thần gửi cho cậu mấy bài hát và bản nhạc, nói: “Anh chọn mấy bài là được, chúng em thuộc hết rồi.”
Phong Nhân Châu ừ một tiếng đáp lời, nghiêm túc chọn bài hát.
Mấy bài Vệ Thần gửi đều là nhạc tình đau khổ, thật ra giọng Phong Nhân Châu thì hợp nhưng cậu không hát thể loại chuyện tình trắc trở khó quên này, không thể hòa mình vào lời hát. Cậu tự đề xuất mấy bài, sau khi thương lượng với Vệ Thần thì đánh thức hai người đang ngủ, bọn họ tỉnh lại phát hiện có thêm một ca sĩ hát chính thì đều kinh ngạc vui mừng, sau khi làm quen thì bắt đầu nghiêm túc thảo luận tiết mục cho buổi tối.
Người tới quán bar nhỏ này không nhiều, hơn nữa cơ bản đều là những người thất tình hoặc gặp chuyện không như ý hoặc vừa thất tình vừa gặp chuyện không như ý đến để mua say.
Quán bar nhỏ này nhỏ đến đâu ấy à, nó nhỏ đến mức Phong Nhân Châu ngay cả quần áo cũng không cần thay, cũng chẳng cần hóa trang, cứ thế lên sân khấu hát.
Phong Nhân Châu lại cảm thấy thả lỏng, cũng không phải là cậu không có hứng thú với việc học thanh nhạc, cậu có cơ sở nhạc lý, khi còn nhỏ cũng từng học không ít lớp năng khiếu, lúc không có chuyện gì thích lẩm nhẩm hát một mình. Bảo cậu đứng hát trước mấy nghìn người cậu cũng hát được, nhưng cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm thấy cầm micro như nâng quả tạ nghìn cân. Nhưng ở những nơi ít người yên tĩnh, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, có thể tự do thoải mái ca hát biểu diễn.
Quá trình biểu diễn rất bình thường nhạt nhẽo, đã lâu rồi Phong Nhân Châu không cầm micro đứng diễn trên sân khấu, cho dù sân khấu này chỉ rộng mấy mét vuông, mấy người bọn họ đứng lên là hết chỗ. Người ở phía dưới sân khấu uống rượu hát theo bọn họ, sau khi biểu diễn xong mỗi người lại trở về thế giới riêng của mình.