Trúc Lan sửng sốt một lúc, mới sực nhớ ra người đang được gọi là mình. Cô chỉ có ký ức chứ không có ấn tượng nào về giọng nói này, cho nên thật sự không biết nó là của ai. Cô vội vàng đi ra ngoài xem thử, người đến là Dương Võ Xuân, con trai trưởng của Dương Trúc Sơn - đại ca nguyên thân, năm nay đã 23 tuổi.
- Thì ra là Võ Xuân à, sao con lại đến đây thế?
Dương Võ Xuân cột bò thật kỹ, rồi dọn đồ trên xe bò xuống đất:
- Cô cô, con đi vận tiêu ở phương Nam còn gì? Con tìm được một tiệm vải trong Nam thanh lý vải cũ từ những năm trước, con chợt nhớ ra Lão tam Võ Đông vừa bước qua tuổi 16, sắp sửa thành thân, cho nên con mới mua một ít. Bà nội bảo con mang tới cho cô cô vài thứ.
Trúc Lan nhìn gói đồ không hề nhỏ, vậy là cô đã hiểu lầm chuyện gì chăng?
Võ Xuân tiếp tục dọn đồ từ xe bò xuống, nói:
- Bà nội còn nhớ sức khoẻ cô cô không tốt, gửi đến một rổ trứng gà cho cô cô bồi bổ đây. Còn dặn con là nhắn nhủ cô cô không được bỏ ăn.
Trúc Lan nghe xong thì hơi thẫn thờ, trong lòng có chút ê ẩm. Cô ghen tị với nguyên thân rồi, cha mẹ của cô ở hiện đại không đối xử tệ bạc với cô, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không để ý cho lắm. Cô tiếp tục nhìn đồ đặt trên đất, có rất nhiều thứ, đa phần là có thể ăn được, dùng để bồi bổ sức khỏe, khá tốt cho cơ thể.
Chu Thư Nhân vỗ về cánh tay Trúc Lan, anh bước lên và mỉm cười:
- Võ Xuân không bận việc gì thì vào ăn bữa cơm đi.
Trúc Lan tiếp lời:
- Đúng, đúng, mau vào ăn cơm, trưa nay có nấu mì đấy.
Võ Xuân ngạc nhiên khi biết nhà cô cô ăn ba bữa cơm, y lau mồ hôi, không khách sáo nữa:
- Để con đi rửa mặt cái đã.
Trúc Lan sốt sắng nói với Lý thị: - Đi rán quả trứng gà đi.
Cuối cùng đôi mắt Lý thị mới rời khỏi số vải, nhỏ giọng hỏi lại:
Rán mấy quả mẹ nhỉ?
Trúc Lan khựng lại, cô không biết nấu cơm, làm sao biết được một đĩa cần mấy quả trứng là đủ. Cô lục tìm trong ký ức nguyên thân, hình như chưa từng làm trứng gà rán bao giờ. Cái này hơi khó, làm ít không đủ một đĩa thì mất mặt lắm.
Lúc này Chu Thư Nhân giật giật khóe môi, ra hiệu với Trúc Lan là tám. Trúc Lan: - Tám quả.