Tuyết Hàm không ngốc, chẳng qua là nàng không muốn nghĩ xấu với người bạn nhỏ của mình thôi, song trong lòng nàng có chút dao động.
Trúc Lan đứng lên đi đến phòng bếp, bánh bột ngô làm lúc sáng còn thừa hai cái, thức ăn đã hết, nhìn đĩa thịt vụn cũng không còn lại bao nhiêu. Cô mặc kệ trong truyện viết như thế nào, hay trong ký ức nguyên thân luôn luôn chướng mắt người nhà họ Vương, cô cầm một cái bánh bột ngô ra ngoài.
Tuyết Hàm có chút khó hiểu: - Mẹ?
Trúc Lan kéo tay con gái, nói: - Mẹ và con cùng nhau mang bánh qua đó.
Tuyết Hàm há miệng lấy hơi, cuối cùng vẫn không nói gì. Trong lòng nàng có nghi hoặc, nàng cũng muốn xem, tuy nhiên thật sự cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Nhà họ Vương cách nhà họ Chu không xa lắm, nhưng cũng chẳng gần, ngay trên con phố phía trước. Nhân khẩu Vương gia không ít, con cái đời này có tổng cộng là tám đứa, loạn lạc đã chết hai đứa, còn lại sáu đứa: một nữ, năm đứa con trai. Cháu trai trưởng Vương gia cũng đã thành thân, sinh tới đời chắt luôn rồi, Vương Trương thị lớn hơn cô tận 16 tuổi!
Trúc Lan cẩn thận nhớ lại, rồi không nhịn được mà khẽ run lên. Vương Trương thị đúng là đẻ khỏe thật, sinh 8 đứa con và hơn 50 tuổi rồi, vậy mà nguyền rủa người khác không cần lấy hơi, vẫn còn đủ sức đánh mắng cháu gái. Nghĩ lại nguyên thân qua đời một phần lý do là vì sinh con liên tục, đám con được sinh trong thời loạn lạc, mấy lần ở cữ đều không yên ổn.
Nguyên thân không ưa Vương Trương thị, cho nên Vương Trương thị dứt khoát đâm thọc tới cùng. Tiếng xấu của nguyên thân phần lớn là nhớ công lao của Vương Trương thị cả đấy, nguyên nhân thì nhiều. Con dâu của Vương Trương thị làm dâu trước khi làm mẹ chồng, từ khi gả vào Vương gia vẫn luôn chịu cảnh đay nghiến, nhất là sau khi hạ sinh hai đứa con gái, cuộc sống càng thêm khốn khổ, cộng thêm người chồng vô tâm vô dụng, dẫn đến hạnh phúc của nguyên thân trở nên rất chói mắt. Bên cạnh đó, con gái cả của Vương Trương thị bằng tuổi nguyên thân, năm đó nhờ người mai mối muốn gả nàng ta cho Chu Thư Nhân, mẹ chồng của nguyên thân không thèm nể mặt mà vạch mặt Vương Trương thị, Vương Trương thị cãi vã mất hết mặt mũi, bất bình chồng chất. Nguyên thân vừa gả tới đây trở thành mục tiêu cho Vương Trương thị chĩa mũi dùi vào, có điều mẹ chồng cao tay, Vương Trương thị bị mẹ chồng chèn ép không dám làm loạn.
Sau này mẹ chồng nguyên thân qua đời, mẹ chồng Vương Trương thị cũng đi, mụ lập tức được trở mình. Không ai ngăn cản mụ nữa, mụ thỏa sức làm khùng làm điên trong thôn, tiếng tăm “Yêu Vương” lan xa đến mấy thôn làng lân cận. Không những cay nghiệt với người trong thôn, mà mụ còn cay nghiệt với cả con cháu của mình. Trong sáu đứa con, năm đứa con trai, con gái không có giá trị. Suy cho cùng, mụ không thể làm gì được con trai, nhưng những oán khí năm đó bị ép phải sinh con trai rơi hết lên đầu con dâu và cháu gái, nhất là Vương lão tứ sinh liền ba đứa con gái, rồi bởi vì lúc hạ sinh Tam Nha bị thương thân thể cho nên bảy năm không thể hoài thai.
Trúc Lan vừa đi vừa nghĩ, đôi mắt lập lòe. Nếu cô nhớ không lầm thì vợ của Vương lão tử có thai nữa rồi, đã được ba tháng thì phải. Trong truyện viết rằng sinh non ở tháng thứ sáu, nói là sinh non, nhưng sinh non này có chút kỳ lạ, bởi lẽ vợ chồng Vương lão tứ bảo vệ chặt chẽ, đến cả Vương Trương thị cũng không quậy được. Trúc Lan khẽ cười một tiếng, thú vị!