Trúc Lan nghe xong thì thấy hụt hẫng trong lòng, nếu như vậy thì cũng xem như Tuyết Hàm đã cứu Tam Nha, không, là mạng của Vương Như mới đúng. Thế mà tại sao sau này cô ta lại không nhớ ân tình này chứ.
- Mẹ biết con tốt bụng, nhưng cái gì cũng cần có mức độ của nó, con đưa bánh ngô thì sẽ không ai chú ý, nhưng đưa bánh bao thì chưa chắc Tam Nha đã được ăn vào bụng, nói không chừng còn bị đánh nữa, con nghĩ lại xem Tam Nha còn chịu nổi nữa không?
Tuyết Hàm ngẫm nghĩ: - Sáng nay lén ăn bánh ngô, lúc con đi còn bị bà Vương hỏi nữa, thôi con nghe theo mẹ, con không đi nữa.
- Ngoan quá, đi ra ngoài đi!
- Vâng!
Trúc Lan vui vì con gái không đi kéo trị số thù hận nữa, cũng không lãng phí thức ăn vì một kẻ ăn cháo đá bát, thế là nhịn không được ngâm nga lên. Sau đó cô giật mình, không biết chồng của nguyên thân mở mắt từ khi nào và đang nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt của Trúc Lan hơi hoảng loạn, cô lúng túng:
- Tỉnh rồi à, để tôi đi sắc thuốc cho anh.
Nói xong thì chạy như bay ra ngoài kêu vợ lão Đại:
- Cha con tỉnh rồi, mau đun nước nấu một ít cháo đi.
Lý thị hoảng sợ, đang ăn vụng thì cắn trúng đầu lưỡi, đầu lưỡi sưng lên: - Dạ, dạ được thưa mẹ.
Trúc Lan:”...”
Trúc Lan lẩm bẩm ba lần đây là do cái nghèo gây ra mới bình tĩnh lại, cô thấy chướng mắt dáng vẻ ăn vụng của Lý thị quá.
Trúc Lan ngồi trên cái ghế nhỏ để nhìn nồi đất, nghĩ tới dáng vẻ kỳ quái của chồng. Theo ký ức của nguyên thân thì hai người là vợ chồng từ lúc tuổi trẻ, lại trải qua mưa gió cùng nhau nên cảm tình vững chãi như sắt thép, nhưng ánh mắt mà người chồng nhìn cô hôm nay không giống như đang nhìn vợ, mà ngược lại như đang nhìn người xa lạ. Suy nghĩ này khiến Trúc Lan sợ nhảy dựng, trong lòng càng thấy bất an hơn, không phải phát hiện cô không phải nguyên thân rồi đấy chứ! Nhưng sau đó Trúc Lan nghĩ lại thì thấy không đúng, cả ngày nay cô không tiếp xúc với người chồng này, lần tiếp xúc duy nhất cũng là khi anh ngất xỉu. Cô nghĩ kỹ lại thì hình như người chồng đã kỳ lạ từ sáng nay rồi, hơn nữa đại phu còn nói anh suy nghĩ quá nhiều nên nhịn không được suy đoán, mà suy đoán này cũng không đè nén xuống được.
Lý thị kêu: - Mẹ ơi, cháo xong rồi.
- Biết rồi, con giữ cái miệng của mình lại cho mẹ, để mẹ thấy con ăn vụng lần nữa thì xem mẹ xử con thế nào, nhớ kỹ chưa?
- Nhớ rồi thưa mẹ.