Con Đường Trở Thành Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nông Thôn

Chương 6.2: GIAO THÔNG CHẬM CHẠP THỜI CỔ ĐẠI

Trong trấn khá phồn hoa, đây không phải là thành phố cổ như thường thấy lúc đi du lịch, mà là cổ đại hàng thật giá thật. Truyện chỉ xoay quanh nữ phụ nghịch tập, nhằm thuận tiện cho cô ta nên trong giả thiết về bối cảnh, phụ nữ có thể tự lập nữ hộ, có thể ly hôn và cũng có thể ra ngoài làm việc. Dọc đường đi Trúc Lan thấy có nhiều phụ nữ trên đường, có tiểu thư, có đàn bà, có người bày sạp, Trúc Lan cũng thấy vui vẻ vì cô không thích địa vị của phụ nữ quá thấp.

Trong trấn có hai y quán, Trúc Lan không thèm tiết kiệm mà chọn đi chỗ tốt nhất, có lẽ là vì đang vào đợt giao mùa nên người tới khám bệnh cũng nhiều, Trúc Lan vừa nhìn chồng vừa nhìn con đang đi xếp hàng. Bởi vì ông ngoại có một tiệm dược thiện* vì vậy ông cũng biết một chút Trung y, cô nghe nhiều thấy nhiều nên cũng rất sùng bái Trung y, tiếc rằng lại không có khiếu nên hai mươi mấy năm qua chỉ nhớ được mấy công thức dược thiện để tẩm bổ sức khỏe thôi, đó đều là học vì ông bà nội.

(*Dược thiện là những món ăn thức uống kết hợp với thuốc Đông y, có tác dụng bồi bổ và điều trị bệnh.)

Lão Nhị chạy tới:

- Mẹ ơi, tới lượt cha rồi.

Trúc Lan cũng giúp một tay đỡ chồng dậy, cô sờ trán thấy không còn quá nóng nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi đưa vào trong nằm thì Trúc Lan lại thấy thấp thỏm, đại phu cứ vuốt râu một hồi mà không hé răng, làm người ta hồi hộp muốn chết. Đại phu buông tay đang bắt mạch ra, nói:

- Suy nghĩ quá nhiều mà bị nhiễm lạnh nên mới bộc phát mạnh như thế, không phải chuyện lớn gì, ta sẽ kê thuốc ba ngày, về nhớ sắc uống, ba ngày sau đến tái khám.

Trúc Lan: "...

Suy nghĩ quá nhiều? Theo ký ức của nguyên thân thì trong nhà có chuyện gì đáng để lo như thế chứ.