Edit & Dịch: Emily Ton.
Cảnh Dung vẫn quần áo nhẹ nhàng như cũ, mày kiếm mắt sáng. Những bước đi phảng phất mang theo cảm giác khẩn trương xúc động lòng người.
Bộ dáng ngả ngớn thường thấy, giờ phút này, được thay bằng bộ mặt đứng đắn trang nghiêm.
Từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt nhìn thẳng vào tầm mắt của Kỷ Vân Thư. Đôi mắt hắn tràn ngập sự ấm áp mặc dù chúng dường như đã bị đóng băng từ ánh nhìn của Kỷ Vân Thư.
Tiểu thư sinh, mặc dù ngươi vẫn luôn đông lạnh như sương đối bổn Vương, nhưng bổn Vương sẽ khiến ngươi ấm áp như một ngày mùa hè.
Hắn di chuyển ánh mắt, đi đến bên người Giang phu nhân.
Lông mày nhướng lên, nói với Giang phu nhân: "Nếu như bổn Vương hạ lệnh, không cho phép ngươi mang hài cốt về, ta muốn biết, ngươi cũng sẽ bẩm báo bổn Vương với Đại Lý Tự hay không?"
Trong giọng nói, mang theo một chút trọng lượng nặng nề.
Giang phu nhân sửng sốt, không thể phản ứng lại?
Chỉ thấy Huyện thái gia giống như con chó mặt xệ*, lập tức chắp tay đi lên đón.
(*哈巴狗: search ra là chó pug hay chó mặt xệ) {Dịch: Emily Ton}
"Tham kiến Dung Vương."
"Dung Vương?" Giang phu nhân nói nhẹ ngoài miệng.
Bà ta đã sống ở kinh thành hai năm, tất nhiên biết có một vị nhân vật như vậy, chỉ là Dung Vương kia, không phải đã rời kinh nửa năm trước hay sao? Vì sao lại ở đây?
Vì thế......
"Dân phụ không biết Dung Vương ở đây, mong rằng thứ tội."
Bà ta vừa muốn hành đại lễ, đã bị Cảnh Dung ngăn lại: "Bổn vương đang ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết."
"Tạ...... Dung Vương!"
Giang phu nhân và đệ đệ bà ta, thoáng nhìn qua lẫn nhau.
Ân, gặp phải nhân vật khó giải quyết!
Cảnh Dung câu môi mỏng lạnh lùng, nghiêm túc: "Giang phu nhân, nhà ngoại ngươi chính là một tộc với Lý lão tướng quân. Lý lão tướng quân chính là nguyên lão ba triều của Đại Lâm ta, được tiên đế sắc phong là Trường Thanh tướng quân, ngay cả phụ vương ta cũng càng thêm tôn trọng. Nhiều thế hệ Lý gia, đều là hiền thần triều ta, nhưng vì sao Giang phu nhân, lại ngang ngược như thế? Quả thực khiến bổn vương phải mở rộng tầm mắt."
Giọng điệu trào phúng!
Khó trách bà ta kiêu ngạo như vậy, thì ra có nhà mẹ đẻ chống lưng!
Sắc mặt Giang phu nhân cứng đờ, gia thế của chính mình, đã bị Vương gia hiểu biết chuẩn xác như vậy.
"Dân phụ mới vừa rồi thất lễ, nhưng chuyện của phu quân ta......"
"Bổn vương hiểu cảm giác khi phu quân ngươi chết, bổn vương cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng chuyện hài cốt lần này, coi như bổn vương cũng là nhân chứng. Sự tình không rõ ràng, sao có đạo lý giao hài cốt cho ngươi? Nếu nói đây là án mạng, vậy thì cần phải điều tra. Không chỉ phải tra, còn phải tra từng bước một, tra đến khi mọi thứ đều rõ ràng rành mạch mới được."
"Vương gia, phu quân ta hiện giờ chỉ còn lại một đống xương trắng, ta chỉ muốn an táng sớm một chút, mong rằng Vương gia có thể khai ân."
Giọng điệu Giang phu nhân rõ ràng đã suy yếu, trong mắt, thậm chí vẫn còn cố gắng rơi ra vài giọt nước mắt.
Giả vờ! Ngươi cứ cố gắng tiếp tục giả vờ!
"Bổn vương nói, đây là một vụ án mạng, vì thế hài cốt kia, không thể để ngươi mang về." Cảnh Dung không màng tới bộ dáng của bà ta, giọng điệu thập phần kiên quyết.
"Vương gia, ngài đừng nên tin vào lời nói bậy của người khác, phu quân ta không có khả năng bị người gϊếŧ hại, vết thương trên người, thật sự là do bị điên nên tự mình gây ra, Vương gia......"
Cảnh Dung đột nhiên giơ tay, ngăn bà ta lải nhải!
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng cười: "Những lời mọi người đã nói, bổn vương lúc ở bên ngoài, đều đã nghe thấy hết, không cần phải lặp lại một lần nữa. Hơn nữa......"
Đồng thời khi nói chuyện, hắn đã xoay người, bước một bước tới gần Kỷ Vân Thư, nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Bổn vương tin tưởng, chỉ có một mình Kỷ tiên sinh."
Ách!
Trái tim Kỷ Vân Thư khẽ run lên.
Nàng xác định, mình không hề nghe lầm.
"Nếu hắn nói đó là án mạng, bổn vương sẽ tin đó là án mạng. Nếu hắn nói có người đã nói với hắn hung thủ là ai, bổn vương cũng tin. Chỉ cần đó là lời do Kỷ tiên sinh nói ra, bổn vương đều tin hết thảy."
Một khắc kia, những lời nói đó, ánh mắt như vậy, gần như khiến nàng bỏng rát đến nỗi giòn tan bên ngoài!
Nàng đã từng nghe người ta nói, lãng mạn trên đời này, không phải một câu nói "ta yêu ngươi".
Mà là "ta tin ngươi"!
Khóe môi Cảnh Dung chậm rãi nổi lên một nụ cười dịu dàng, giống như ánh sáng bình minh chiếu sáng ngày xuân, tỏa xuống trên người Kỷ Vân Thư, ấm áp và thoải mái.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đang ở trong một thế giới của riêng bọn họ!
Điều này khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy hoảng sợ và lo lắng trong tim!
Cố tình......
"Vương gia, nếu ngươi nói như vậy, cũng chính là không cho Giang phu nhân mang hài cốt về?"
Huyện thái gia đã tiến lại đây.
Phá vỡ bầu không khí khi hai người bốn mắt dung hợp.
Ai ai ai, sao ngươi không thức thời như vậy, không có mắt nhìn như vậy?
Lưu hồ đồ, bổn Vương thật sự nên trừng trị ngươi!
Kỷ Vân Thư nháy mắt lui người lại, thân mình nghiêng qua một bên, tránh khỏi ánh mắt của Cảnh Dung.
Quay trở lại vấn đề, Cảnh Dung xoay người, nói với Giang phu nhân: "Bổn vương hạ lệnh, nha môn hãy tra cho rõ chuyện về hài cốt, tìm ra hung phạm. Giang phu nhân cùng với thân tín của ngươi, trong khoảng thời gian này, tốt nhất đừng rời khỏi Cẩm Giang. Nếu cuối cùng, việc này thật sự có quan hệ với đệ đệ ngươi, tự nhiên sẽ xử trí theo luật."
Lời này, thật sự không dọa được Giang phu nhân, ngược lại đã dọa tới đệ đệ bà ta, Lý Triệu.
Ánh mắt Lý Triệu hơi co lại, hai tay hợp lại ở trong tay áo.
"Ta đã nói rồi, không phải ta, ngày đó tỷ phu ta chết, ta...... ta không ở trong phủ!" Giọng điệu Lý Triệu yếu ớt.
Giang phu nhân cũng nói: "Đúng vậy, đệ đệ ta tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình như vậy, vị tiểu công tử kia nói, đó là do một lão nhân Giang gia nói ra. Người nọ tất nhiên chính là Thất thúc, nhưng trong lời nói đó rõ ràng rất thiếu sót. Hơn nữa, hiện tại đã chết không thể đối chứng, tuyệt đối không thể tùy tiện oan uổng người."
Giọng điệu vẫn cao như cũ, nhưng ngạo mạn đã hơi giảm xuống.
Kỷ Vân Thư đang định nói gì đó, kết quả đã bị Cảnh Dung giành trước một bước.
"Đúng hay không đúng, chờ sau khi điều tra rõ sự tình rồi nói tiếp. Tóm lại, nếu như Giang lão gia thật sự đã bị người gϊếŧ hại, ta tin tưởng, Kỷ tiên sinh nhất định sẽ tìm ra hung phạm. Đến lúc đó, bổn vương cũng tuyệt đối sẽ không niệm tình Lý gia ba đời nguyên lão, mà nhân từ nương tay, khoan dung độ lượng."
Giọng nói uy nghiêm, đến nỗi Giang phu nhân và Lý Triệu đều hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc, Giang phu nhân mới thở một hơi, nói giọng hơi run: "Nếu Dung Vương đã hạ lệnh, dân phụ tất nhiên không dám nhiều lời nữa, vậy thỉnh Lưu đại nhân hãy mau chóng chấm dứt việc này."
Huyện thái gia tiến lên: "Đó là điều đương nhiên."
Giang phu nhân không quên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kỷ Vân Thư một cái, trong lòng bốc đầy lửa giận.
Cuối cùng, rất không cam lòng mang theo Lý triệu, cùng với hai nha đầu rời đi.
Phụ nhân kia, thật sự khó chơi!
Không thể không nói, những lúc như thế, vị Vương gia này, vẫn rất hữu dụng!
Nếu như không phải hắn xuất hiện, lần này, hài cốt đã bị Giang phu nhân mang đi.
Huyện thái gia giơ tay lau mồ hôi một phen, hai tay không có lực vẫy vẫy, thở dài: "Đã sớm nghe nói Giang phu nhân ngang ngược bá đạo, hôm nay thật sự đã cảm nhận được. Thật sự ỷ vào thế lực nhà mẹ đẻ của mình, ngay cả bản quan đều không làm gì được bà ta."
"Đó là vì ngươi vô dụng."
Cảnh Dung quăng cho hắn một câu.
Huyện thái gia co rút hai má!
Cảnh Dung nhìn về phía Kỷ Vân Thư, giọng điệu trầm ấm: "Kỷ tiên sinh, nếu bổn vương đã hạ lệnh tra rõ việc này, vụ án này cũng coi như đã treo ở trên đầu bổn vương, vậy phiền Kỷ tiên sinh nhanh chóng tìm ra hung phạm."
Nàng thấp cúi đầu: "Vâng, tiểu nhân nhất định nhanh chóng tra xét vụ này."
Hắn đang nhìn nàng chằm chằm, nhưng thấy nàng không có phản ứng nào, trong lòng dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
"Ngươi có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi.
"Tiểu nhân đang suy nghĩ, trước đó hai ngày vị Thất thúc kia, đích xác đã tới đi tìm ta, cũng nói rằng lão đã nhìn thấy Giang phu nhân và đệ đệ bà ta chôn thi thể."
"Nhưng...... người đã chết." Cảnh Dung nói.