Trong đại sảnh giống như tràn ngập khói thuốc súng, mọi vũ khí dường như đang chĩa thẳng về phía Kỷ Vân Thư.
Kỷ Uyển Hân một bên trên mặt tràn đầy lo lắng, sở dùng khăn tay che miệng miệng lại và ho nhẹ vài tiếng, mở miệng nói: "Tổ mẫu, cha, các ngươi không nên hiểu lầm Vân Thư. Lúc ấy, ta cũng ở trong sân, tiểu nha đầu Linh Chi đã tự mình té ngã."
Lời này vừa ra, Kỷ Mộ Thanh lập tức không hài lòng.
Đôi mắt phượng nhãn ngắm về phía nàng.
"Uyển Hân, chúng ta đều biết ngươi quan hệ với Vân Thư rất tốt, nhưng cũng không cần phải che chở nàng như vậy, hôm nay nàng khiến Linh Chi bị thương nơi tay, vạn nhất nào một ngày nào đó chặt đứt thì phải làm sao? Đến lúc đó ngươi còn muốn che chở nàng nữa hay không?"
Giọng nói kia, vẫn âm dương quái khí như cũ!
"Những lời ta nói là sự thật."
"Vậy ý ngươi muốn nói chính là, Linh Chi đã nói dối?"
Kỷ Mộ Thanh nhướng mày, lời này vừa ra, Kỷ Linh Chi nhanh chóng tiếp miệng.
"Ta không nói dối, rõ ràng chính là Tam tỷ tỷ đẩy ta, Nhị tỷ tỷ, ngươi rõ ràng nhìn thấy, ngươi vì sao không giúp ta mà lại giúp nàng?"
Kỷ Linh Chi cất cao giọng, nhìn về phía Kỷ Uyển Hân phản bác.
Nói xong, nâng hai tay giống như bánh chưng của mình lên, nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân mình, khóc kêu: "Cha, ngươi nhất định phải giúp ta giáo huấn Tam tỷ tỷ, chính là nàng đẩy ta, tay của ta đau quá."
Kỷ Thư Hàn hừ một tiếng, tay vừa nhấc, đập lên bàn một lần nữa, hỏi Kỷ Vân Thư: "Linh Chi tốt xấu cũng là muội muội ngươi, thậm chí trong lòng ngươi có oán hận ta gả ngươi cho Vệ gia, cũng không nên trút giận lên nàng."
Nàng chỉ cười: "Nếu cha và tổ mẫu đều nhận định ta là người đã đẩy Linh Chi, ta nói thêm gì cũng đều vô dụng."
"Ngươi còn cãi bướng."
"Nữ nhi chỉ không có lòng cãi lại."
Kỷ Thư Hàn tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, chỉ vào nàng: "Thật sự là một sai lầm lớn khi sinh ra một súc sinh ác độc như ngươi, ngươi nhìn ngươi xem, cả ngày một bộ nam trang, quả thực bại hoại nề nếp Kỷ gia ta, ngươi kiên quyết như thế, cũng đừng trách ta làm cha nhẫn tâm. Người tới, chuẩn bị gia pháp cho ta."
Gia pháp!
Không phải không xem nàng là người Kỷ gia sao? Hiện tại, vì sao muốn sử dụng gia pháp!
Kỷ Vân Thư cười cười, con ngươi bình thản quật cường, đối thẳng với tầm mắt của phụ thân mình.
Ánh mắt như vậy, không hề mang theo nửa điểm cầu xin, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh mẫn cảm của Kỷ Thư Hàn, khiến hắn càng thêm "phấn khích".
Hướng về phía gia đinh một bên, tàn nhẫn mắng: "Còn không mau lấy roi tới cho ta?."
Gia đinh co giật bộ mặt, hấp tấp lấy cái roi được làm bằng thổ cẩm vàng và ngọc bích, Đằng Mã Kim đưa qua.
Roi kia, nghe nói là do hoàng thượng ban thưởng, Kỷ Thư Hàn xem nó như bảo bối cung, gọi nó là gia pháp!
Kỷ Vân Thư từng nghe Loan Nhi nói, nguyên chủ lúc sinh thời, chỉ không cẩn thận làm vỡ một cái bình Thông Ngọc Hồ trong thư phòng Kỷ Thư Hàn, lập tức đã bị ăn ba roi, nằm ở trên giường, hôn mê mấy ngày mấy đêm!
Nếu lần này lại lấy ra nữa, cũng không biết là ba roi, hay là mười roi!
Kỷ Uyển Hân thấy thế, nhanh chóng tiến lên: "Cha, không được, này roi đánh vào trên người, sẽ chết người."
"Hôm nay ai dám khuyên cần ta, ta cũng sẽ đánh cả nàng."
Kỷ Thư Hàn đã hạ quyết tâm tàn nhẫn!
Kỷ Uyển Hân không thể cầu xin, đành phải kéo Kỷ Vân Thư qua, khuyên: "Vân thư, ngươi nhanh chóng nhận sai với cha đi, không thể nhận roi kia."
Đổi lại, chỉ có nụ cười khinh thường của nàng, nguyên chủ đã từng ăn ba roi vẫn chịu được, nàng sợ cái gì?
"Nếu vẫn khăng khăng muốn đánh ta mấy roi, chuyện này mới có thể qua đi, vậy được, gia pháp này, ta chịu."
Trong khi nói, nàng xốc áo choàng lên quỳ xuống!
Một thân trường bào màu xanh nhạt, thân mình thẳng thắn, lộ ra một tỏa ra hào quang nam tính!
Kỷ Thư Hàn đã giơ roi lên, cắn răng, vung xuống không chút lưu tình.
Bốp —
Một roi hạ xuống!
Bả vai và sau lưng, đau đớn xuyên tim.
Màng tai cùng với trong đầu, vang lên từng tiếng ầm ầm.
Kỷ Vân Thư vẫn thẳng thân mình như cũ, ngạo cốt vẫn còn!
Lại là một roi!
Thân mình nàng không thể không di chuyển về phía trước, một đôi tay ấn ở trên mặt đất, nắm thành quyền, hốc mắt đỏ ngầu như máu, cắn chặt đôi môi, không cho mình phát ra một chút âm thanh đau đớn nào.
Một roi tiếp theo quất đánh ở trên người nàng, vang vọng ra âm thanh da tróc thịt bong thanh ở trong toàn bộ Kỷ gia.
Cuối cùng, thân mình Kỷ Vân Thư, đã hoàn toàn nằm ở trên mặt đất, sau lưng, là từng vết bị roi đẫm máu.
Cực kỳ đáng sợ!
Nàng bị đánh đến nỗi hơi thở chỉ còn thoi thóp, nhưng vẫn không muốn xin tha, cắn môi nứt ra máu, cũng không muốn kêu một tiếng đau.
Cuối cùng không chịu đựng nữa, té xỉu và ngất đi.
Nàng bị nâng về trong viện như thế nào, nàng cũng không nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc, có lẽ là của Loan Nhi!
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Thời điểm tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau.
Ghé vào trên giường, nàng vừa thoáng động, toàn thân nơi nào cũng đau!
Loan Nhi vừa lúc bưng chén thuốc vào nhà, thấy nàng muốn đứng dậy, nhanh chóng đi qua.
"Tiểu thư, ngươi đừng đứng dậy, vẫn nên nằm thêm đi." Mắt đầy nước mắt!
Nàng không thể di chuyển, tiếp tục ghé vào trên giường: "Ta không chết được."
"Tiểu thư, đều do ta vô dụng, ta không thể bảo hộ tiểu thư, làm hại tiểu thư bị nhiều khổ như thế."
"Nha đầu ngốc, ngươi nhìn, ta thật sự không có việc gì."
Rõ ràng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng hai mắt vô lực.
Loan Nhi khóc một hồi lâu, sau đó lau sạch nước mắt nước mũi.
Kỷ Vân Thư uống thuốc, lại tiếp tục ngủ.
Nằm ở trên giường suốt hai ngày, trong lúc đó, cũng chỉ có Kỷ Uyển Hân qua thăm hỏi một chuyến, người Kỷ gia còn lại, thật sự ước gì nàng chết đi.
Cũng trong hai ngày này, Kỷ Vân Thư vẫn luôn nằm ở trên giường xem quyển 《Lâm Kinh Án》.
Ngày thứ ba, nàng đã tốt hơn rất nhiều, phớt lờ khuyên can của Loan Nhi, xuống giường, thay đổi nam trang, chải búi tóc quan.
Thời điểm đi đến trong viện, đã không có những chậu hoa chậu cảnh nơi đó, toàn bộ sân đều trống rỗng!
Rời khỏi Kỷ phủ, nàng đi về hướng Quảng Cự viện ở thành Tây.
Bởi vì trên người có thương tích, bước chân cũng thong thả hơn rất nhiều.
Trải qua một gian hàng bán ngọc thạch, nhìn thấy phía bên trong vây đầy người, đang to nhỏ bàn tán trong khi chỉ trỏ gì đó bên trong.
Nàng không nghĩ sẽ để ý tới, lại đột nhiên nghe được giọng nói của Vệ Dịch.
"Không phải ta, ta thật sự không làm vỡ ngọc bội của ngươi, không phải ta!" Giọng nói thập phần hoảng loạn.
Kỷ Vân Thư dừng bước chân lại, đi về phía trước đám người, lập tức nhìn thấy tiểu tử ngốc Vệ Dịch đang đứng ở bên trong, dùng sức xua tay.
Chưởng quầy ngọc thạch nắm lấy tay hắn, một tay khác giơ lên một khối ngọc bội đã vỡ thành hai nửa.
"Ngươi làm vỡ ngọc bội của ta, phải bồi tiền, một trăm lượng, một đồng cũng không thể thiếu." Chưởng quầy cực kỳ hung hãn, thậm chí ra tay đánh lên Vệ Dịch.
Vệ Dịch vừa cố gắng chống đỡ, vừa điên cuồng nói: "Ta không chạm vào ngọc bội của ngươi, thật sự không phải ta."
"Vừa rồi ngươi nói muốn nhìn xem, ngươi vừa mới cầm ở trong tay đã bị rơi xuống."
"Không phải ta......"
Kỷ Vân Thư nhíu mày lại, khẽ lắc đầu, đi vào.
"Có thể để ta nhìn xem khối ngọc bội này không?."
Vệ Dịch vừa chuyển đầu, nhìn thấy là nàng, có chút hưng phấn, gọi một tiếng: "Ca ca."
Kỷ Vân Thư không để ý tới hắn, duỗi tay trực tiếp cầm lấy ngọc bội trong tay chưởng quầy, tinh tế kiểm tra kỹ một hồi.
Sau đó đối mặt với chưởng quầy, hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngọc bội này vừa mới bị vỡ nát?"
Chưởng quầy gật đầu: "Đương nhiên."
"Ta đây lại hỏi lại ngươi, ngọc bội này vẫn luôn đặt ở cửa hàng, được đựng trong hộp?"
"Đương nhiên, đây đều là hàng mới, rất quý báu, bị ngốc tử này đập nát." Chưởng quầy vẫn nổi trận lôi đình như cũ.
Kỷ Vân Thư trầm sắc mặt xuống, mạnh mẽ lên án một tiếng.
"Ngươi đang nói dối!."