*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Dịch: Emily Ton.
Trở lại Đông Uyển, Kỷ Vân Thư trầm mặc không nói gì, thần sắc căng thẳng, khiến người không thể nào đoán được tâm trí nàng.
Cảnh Dung theo sau lưng nàng đi vào phòng, nhìn thấy nàng cầm cái hộp trong tay không buông, hỏi: "Trong hộp là cái gì? Sao có thể khiến ngươi mặt ủ mày chau."
"Không phải mặt ủ mày chau, chỉ là...." nàng lắc đầu: "Thôi, ngày mai lại nói."
"Nếu ngươi đã biết hung thủ là ai, vì sao phải chờ tới ngày mai?"
"Vương gia có phải đã quên rồi hay không, tiểu nhân đã từng nói qua, hung thủ rất có khả năng là có hai người. Nếu như hiện tại bắt đầu, sẽ rút dây động rừng."
"Cho nên, ngươi đã biết một hung thủ trong số đó là ai?"
Nàng do dự nửa giây trước khi gật đầu: "Hẳn là thế."
Cảnh Dung cười cười, hai tay từ chắp sau lưng, bước vào gian phòng phía bên phải, cũng không quay đầu lại, nói: "Vậy bổn vương sẽ chờ đến ngày mai xem trò hay."
Kẽo kẹt.
Cánh cửa đóng lại.
Thật bất ngờ, hắn cũng không hề hỏi một câu, ai là một trong những hung thủ gϊếŧ người?
Kỷ Vân Thư ngồi ở trong sảnh, bàn tay trắng thon dài nắm chặt chiếc hộp vào trong ngực, nhẹ nhàng gõ gõ, cùng với dây xích nhỏ trên hộp, phát ra âm thanh thấm người.
Không lâu sau, nàng đứng dậy đi ra bên ngoài lần nữa, trực tiếp đi đến linh đường nơi để thi thể của Chu tiểu thư.
Mấy nha đầu đang trông coi linh đường nhìn thấy Kỷ Vân Thư đi đến, nâng mắt lên, hành lễ, tiếp tục ngoan ngoãn canh giữ bên ngoài.
Bên trong, quan tài được đặt ở ngay giữa phòng, nắp quan tài đã được đặt lên, phía trên che phủ bởi một tấm vải đen. Trên mặt tấm vải đen lại dùng một khối ngọc màu xanh đè lên!
Ngạn ngữ nói rất đúng, ngọc càng xanh biếc, trừ tà càng tốt!
Lúc này, lão quản gia Chu gia bước vào từ bên ngoài, thắt lưng bị cong, một tay cầm một cái giá cắm nến, một bàn tay đè ở trước bụng, chậm rãi đi đến trước mặt Kỷ Vân Thư, dò hỏi.
"Muộn thế này sao tiên sinh lại qua đây, là có sự gì muốn phân phó hay sao?"
Kỷ Vân Thư khẽ lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ muốn qua đây nhìn xem."
"Nếu tiên sinh có yêu cầu gì, cứ việc phân phó là được, lão gia đã nói rõ, không thể chậm trễ tiên sinh."
"Không cần phiền toái lão tiên sinh, tại hạ thường làm những việc nhàn nhã, sinh hoạt khắc bằng vàng ngọc không thích hợp với ta." Kỷ Vân Thư mở miệng cười cười.
Lão quản gia cúi đầu xuống, ngoài cửa chợt thổi vào một cơn gió lạnh, xốc lên chiếc mũ tang trên đầu của lão quản gia, khuôn mặt già nua lập tức bại lộ dưới ánh nến trong tay lão.
Màu da ám vàng, các nếp nhăn dày đặc, hơn nữa đôi mắt ngăm đen thâm tối, đều lộ ra hai chữ thê lương. Đặc biệt là trên mặt trái có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, hẳn là do một con dao gây ra. Cũng bởi vì không xử lý cẩn thận, cho nên vết thương bên ngoài da thịt đóng vảy không đúng cách, cuối cùng hình thành một vệt kết vảy màu đỏ cực kỳ dữ tợn.
Bỗng nhiên liếc mắt nhìn một cái, thực sự có chút dọa người!
Ánh mắt Kỷ Vân Thư co lại.
Lão quản gia lập tức cúi thấp đầu xuống, một lần nữa nhấc mũ đội lêи đỉиɦ đầu, cong eo xuống: "Tướng mạo lão nô xấu xí, sợ là đã kinh sợ đến tiên sinh."
"Lão tiên sinh đừng hiểu lầm, tại hạ tuyệt đối không có nửa điểm bất kính, chỉ cảm thấy vết thương trên mặt lão tiên sinh, tựa hồ cũng đã lâu năm rồi." Kỷ Vân Thư thật cẩn thận hỏi.
"Đúng vậy, mấy năm trước lão không cẩn thận nên bị thương, vết sẹo này vẫn luôn nằm ở trên mặt." Giọng điệu lão quản gia rất bình đạm, không có cảm xúc.
Kỷ Vân Thư chớp mắt vài lần, cũng không hỏi gì, lão quản gia khụ khụ hai tiếng, nói: "Sắc trời đã không còn sớm, không bằng để lão nô cầm đèn đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi?"
Nàng lắc đầu: "Không cần, trên đường đều có ánh đèn, ta tự mình đi là được, canh giờ không còn sớm, lão tiên sinh và bọn nha đầu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được rồi."
Cất bước ra khỏi linh đường, trên khuôn mặt Kỷ Vân Thư nhìn như bình tĩnh, nhưng lại có vài phần băn khoăn và tiếc hận!
Tâm tư nảy lên trong đầu nàng, nhưng không người phát giác ra.
Đêm đó, một cơn mưa nhỏ rơi xuống, tới gần giờ sửu (1h-3h sáng), dần dần biến thành tuyết rơi.
Cẩm Giang thành nằm ở phía Bắc của huyện Bắc Đoan, từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, cách ngày sẽ có một hồi tuyết nhỏ. Tuyết trắng bao trùm xuống khiến Cẩm Giang thành giống như được bọc một tầng bột phấn trân châu, lấp lánh vầng sáng màu bạc.
Tuy nhiên, một khi tuyết rơi trên những con đường uốn lượn làm bằng đá vôi, vô số khối tuyết đã bị chia cắt thành từng mảnh một.